Thích quá!
Nàng thích hương thơm trên người Đàn Thanh Huyền, nếu có thể giấu nàng ấy đi thì thật tốt biết bao.
Thương Nhiễm làm một đạo thanh tẩy, tẩy sạch áo của cả hai người, rồi lại chạy về giường.
Đàn Thanh Huyền nằm ở phía trong, khép mắt, hơi thở đều đặn, nét mặt thanh lãnh như tranh vẽ, yên tĩnh vô cùng.
Ngủ nhanh thật.
Thương Nhiễm vốn định nói thêm vài câu với nàng, xem như tranh thủ chút ân tình, nhưng cuối cùng lại chẳng làm được gì.
Nàng bĩu môi, nghĩ đến chuyện Đàn Thanh Huyền vừa rồi bị gió lạnh thổi qua, cơ thể phàm nhân vốn dĩ yếu đuối. Thôi vậy, cứ để Đàn Thanh Huyền ngủ một giấc thật ngon đã.
Thương Nhiễm cuối cùng cũng yên tĩnh lại, khép mắt chìm vào giấc ngủ. Nàng mơ màng ngủ một lát, vốn nghĩ rằng hôm nay sẽ dễ dàng say giấc, nhưng không ngờ càng ngủ, cơ thể lại càng nóng bừng.
Một luồng nhiệt khó chịu không ngừng bùng lên từ bên trong, từng cơn như muốn thiêu đốt nàng. Răng ngọc cắn chặt đôi môi mềm, hơi thở gấp gáp, nhưng vẫn không thể ngăn được tiếng rêи ɾỉ nhẹ nhàng thoát ra.
Cơ thể nàng nhanh chóng ướt đẫm, cảm giác như sắp tràn ra ngoài. Bên trong trống rỗng, nàng chỉ muốn bám lấy một thứ gì đó lạnh buốt để xoa dịu cơn nóng bức đang cuộn trào.
Nóng quá…
Nàng kéo áo xuống, lộ ra làn da mềm mại trắng như tuyết, xuân sắc lan tràn một cách táo bạo.
Mồ hôi đẫm người, từng giọt chảy dọc theo cổ, lăn xuống xương quai xanh. Hương thơm quyến rũ từ cơ thể nàng lan tỏa, tựa hoa đào nở rộ.
Ba cái đuôi lớn đặt trên giường ngọc mát lạnh, co rút lại từng đợt, nhưng sự trống rỗng trong lòng càng trở nên rõ rệt.
Thương Nhiễm thở hắt ra một hơi nóng rực, khóe mắt đỏ rực, ánh nhìn phủ đầy hơi nước.
Chỉ áp lên giường ngọc là không đủ. Nàng cần bám vào thứ gì đó, thứ lạnh giá, để khỏa lấp cơn cuồng loạn.
Nước mắt không kìm được rơi lã chã, sắp khóc thành tiếng. Cơn nóng rực như ngọn sóng lớn dâng trào, đè nặng lên nàng, thúc giục nàng phải làm gì đó để giải thoát.
L*иg ngực nàng phập phồng dữ dội, mặc nước mắt lăn dài. Nén lại hơi thở nóng bỏng, một trong ba cái đuôi lớn khẽ động, chậm rãi nhưng đầy sốt ruột, tiến về phía cổ tay mảnh mai của Đàn Thanh Huyền.
Khi chạm vào làn da mát lạnh, chiếc đuôi lập tức quấn chặt lấy, siết quanh cổ tay nàng như muốn trói buộc.
Đôi mắt hồ ly của Thương Nhiễm tức khắc ngập trong sương mù, má đỏ bừng, cả người run rẩy không ngừng. Ngay cả ngón chân cũng không tự chủ mà co lại.
Nàng kìm nén, phát ra tiếng thở khẽ đầy thỏa mãn. Hai cái đuôi còn lại cũng không chịu thua, quấn lên cánh tay mảnh khảnh của Đàn Thanh Huyền, như muốn chiếm lấy toàn bộ sự chú ý của nàng.
Ba cái đuôi xù mềm mại như những chiếc quạt mây, không ngừng áp sát vào lòng bàn tay Đàn Thanh Huyền.
Chúng chen lấn, tranh giành sự vuốt ve của nàng, thậm chí còn bắt đầu "đánh nhau".
Thương Nhiễm không dám siết quá mạnh. Nàng cắn môi, nhịp tim đập dồn dập, má đỏ bừng, ánh mắt càng thêm ướŧ áŧ, nóng bỏng.
Nàng muốn ôm thật chặt Đàn Thanh Huyền mềm mại, chui rúc vào lòng nàng ấy, như trước đây từng làm.
Nhanh nắm lấy đuôi của ta đi... chỉ một chút thôi cũng được. Ta hứa sẽ ngoan ngoãn.
Thương Nhiễm thầm cầu nguyện trong lòng. Bất chợt, nàng cảm nhận được bàn tay của Đàn Thanh Huyền khẽ động. Chiếc đuôi quậy phá nhất trong ba chiếc dường như đã thực sự bị nắm lấy.
Sự mềm mại của chiếc đuôi bị bóp nhẹ, một dòng điện xông thẳng từ xương cụt, lan khắp toàn thân, tầng tầng lớp lớp chạy lên não, khiến nàng run rẩy dữ dội.
L*иg ngực Thương Nhiễm thắt lại, trái tim đập loạn. Toàn thân nàng cứng đờ, căng thẳng đến tột cùng.
Khi chiếc đuôi hồ ly bị nắm lấy, Thương Nhiễm cảm thấy như một ảo giác thoáng qua.
Nàng bật ra một tiếng rên khe khẽ, má đỏ hây hây, ánh mắt dài nhỏ ngập tràn hơi nước, khiến không khí xung quanh càng trở nên dính chặt bởi hương thơm mê hoặc lan tỏa từ cơ thể nàng.
Thương Nhiễm bắt đầu hoài nghi chính mình. Phải chăng cảm giác bị nắm đuôi ấy chỉ là do nàng tự tưởng tượng ra, chứ chưa hề xảy ra?
Nén lại hơi thở dồn dập, nàng chăm chú nhìn tấm lưng thon của Đàn Thanh Huyền, không thấy nàng ấy có dấu hiệu tỉnh giấc.
Thất vọng, Thương Nhiễm nghĩ Đàn Thanh Huyền nhất định đã ngủ say rồi. Nàng ấy sẽ không giúp mình đâu.
Cơn nóng trong cơ thể sau khi bị chạm đuôi đã giảm đi đôi chút, nhưng để vượt qua hoàn toàn, nàng cần thêm một chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ nữa.
Nhiệt khí thiêu đốt trí óc, gương mặt trắng mịn của nàng phủ đầy xuân sắc, dáng vẻ càng thêm yêu kiều quyến rũ.
Lớp áo ngoài của nàng xộc xệch, thân hình mảnh mai áp sát vào tấm lưng gầy mỏng của Đàn Thanh Huyền.
Cảm giác mềm mại nóng bỏng từ cơ thể nàng truyền tới, chỉ một chút động đậy cũng khiến những nơi không nên chạm vào lại vô tình ma sát.
Thương Nhiễm khẽ rên, hơi thở yếu ớt, sống mũi cao thanh tú nhẹ nhàng cọ qua chiếc cổ thon tựa thiên nga của Đàn Thanh Huyền, hơi thở nóng hổi phả lên làn da nàng ấy, khiến nàng ấy khẽ run.