Tiên Tôn Lạnh Lùng Mang Thai Tiểu Hồ Ly Của Ta

Chương 20

Tai nhỏ run rẩy dưới lòng bàn tay nàng, như một con thú nhỏ bị kinh sợ.

Có lẽ vì Thương Nhiễm chưa từng hoảng loạn như thế trước mặt nàng, khi tay nàng chạm đến đôi tai nóng rực ấy, trong lòng Đàn Thanh Huyền bất giác hiện lên hình ảnh Thương Nhiễm lúc biến thành một tiểu hồ ly.

Con hồ ly nhỏ ấy thường co ro thành một khối, mỗi khi sợ hãi lại vùi đầu vào chiếc đuôi lông xù của mình, run rẩy từng hồi.

Ánh mắt Đàn Thanh Huyền dịu lại đôi phần, nàng khẽ hỏi lần nữa: "Thương Nhiễm, có chuyện gì vậy?"

Đôi tai của Thương Nhiễm vẫn run lẩy bẩy, ngay cả chiếc đuôi lớn cũng không dám vẫy như thường ngày.

Khoảnh khắc bàn tay lạnh lẽo của Đàn Thanh Huyền chạm vào tai mình, trái tim nàng như bị ai gõ trống dồn dập, từng nhịp vang đến mức l*иg ngực như muốn tê cứng.

Đàn Thanh Huyền đang chạm vào tai nàng sao? Không phải nàng ấy ghét những thứ lông xù như thế này sao? Tại sao lại chạm vào tai mình?

Nàng biết đôi mắt của mình ban đêm trông rất đáng sợ, nhưng nàng không muốn khiến Đàn Thanh Huyền kinh hãi hay ghét bỏ. Nàng muốn giữ Đàn Thanh Huyền lại bên mình.

Khi nghe thấy Đàn Thanh Huyền hỏi, hơi thở của nàng càng thêm dồn dập, thậm chí không dám ngẩng đầu lên. Nàng sợ, sợ rằng ánh mắt mình sẽ khiến Đàn Thanh Huyền cảm thấy khó chịu.

Bị bàn tay nàng ấy giữ chặt lấy tai, Thương Nhiễm muốn trốn cũng không trốn được. Nàng lúng túng, nước mắt đã tràn đầy trong mắt, chỉ chực lăn xuống.

Những ký ức không vui ùa về, nàng siết chặt lấy cánh tay mình, cả người run rẩy, cố nén nỗi buồn: "Nàng... đã nhìn thấy rồi sao?"

Đàn Thanh Huyền thoáng ngạc nhiên, chưa hiểu rõ Thương Nhiễm đang nói về điều gì, liền nhẹ nhàng hỏi: "Nhìn thấy gì?"

Thương Nhiễm cắn chặt môi, đến mức đôi môi trở nên trắng bệch, như muốn ngăn chặn tiếng nức nở thoát ra.

Cổ họng nàng khô khốc, l*иg ngực đau nhói, nàng cố nuốt xuống cảm giác nghẹn ngào, hít sâu mấy lần, cuối cùng cất giọng khàn khàn: "Đôi mắt của ta."

Trước mặt Đàn Thanh Huyền, nàng hẳn chỉ là một kẻ hề thôi, vừa vụng về vừa ngốc nghếch.

Nàng nhớ khi còn nhỏ, có lần vô tình làm chân mình bị thương chảy rất nhiều máu, mẹ nàng đã trách nàng nghịch ngợm không giống một cô bé, còn cằn nhằn vì nàng làm bẩn chiếc váy mới.

Giờ đây, nàng không còn sợ việc bị nói mình không giống con gái nữa, cũng không bị những lời đó ràng buộc. Nhưng trước mặt Đàn Thanh Huyền, nàng lại thấy mình là một kẻ dị loại.

Nàng không muốn bị người mình thích ghét bỏ, càng không muốn Đàn Thanh Huyền nhìn thấy khuyết điểm của mình.

Nhưng giờ đây, tất cả những dáng vẻ xấu xí ấy đều đã bại lộ trước mặt nàng ấy.

Có lẽ nàng ấy sẽ ghét nàng thôi, một kẻ biến thành yêu quái đáng sợ lại còn vọng tưởng chuyện yêu đương.

Có lẽ vì nàng không xứng đáng được yêu, nên Đàn Thanh Huyền mới luôn lạnh nhạt với nàng như vậy.

Đôi tai hồ ly dưới tay Đàn Thanh Huyền dần nguội lạnh, rũ xuống, chỉ thỉnh thoảng khẽ run.

Trông nó như đang lặng lẽ khóc, khiến người ta không khỏi đau lòng.

Dù không phát ra âm thanh, Đàn Thanh Huyền vẫn có thể cảm nhận được nỗi buồn đang lan tỏa từ cơ thể nhỏ bé của Thương Nhiễm.

Đàn Thanh Huyền vốn không tu đạo vô tình, càng không phải người lạnh lùng vô tâm. Nàng hiểu rõ Thương Nhiễm rất để ý đến đôi mắt của mình.

Nhớ lại từ lần đầu gặp nhau, vào buổi tối hôm đó, tiểu hồ ly này đã luôn lo lắng nàng nhìn thấy đôi mắt mình. Khi ấy, nàng ấy dùng hai móng vuốt che kín mắt, còn đặc biệt chuẩn bị lò sưởi để soi sáng cho nàng.

Thực ra đôi mắt ấy không hề xấu xí, ngược lại còn rất đẹp. Dưới ánh trăng, nó tựa như một khối lưu ly trong suốt, lấp lánh những ánh sáng tựa tinh tú.

Qua đôi mắt ấy, nàng có thể thấy rõ tâm hồn sáng trong của Thương Nhiễm.

Đàn Thanh Huyền khẽ động dung trong lòng, bàn tay nhẹ nhàng vuốt qua mái đầu của Thương Nhiễm, giọng nói càng thêm ôn nhu: "Ừm, ta thấy rồi."

Trong lòng bàn tay Đàn Thanh Huyền, đôi tai hồ ly khẽ run rẩy không thôi. Tiểu hồ ly này sắp khóc đến vỡ tan mất.

Giọng nàng hạ thấp, trở nên nghiêm túc, từng chữ như khảm vào lòng: "Đôi mắt của Thương Nhiễm, thật sự rất đẹp."

Đôi tai hồ ly thôi không run nữa, nàng bỗng chốc ngẩng đầu lên.

Đôi mắt hổ phách xinh đẹp của nàng ngập tràn nước mắt, ánh lên thứ ánh sáng nhè nhẹ. Chóp mũi đỏ hây hây, đáng thương lại đáng yêu vô ngần.

Thương Nhiễm ngỡ bản thân nghe lầm, cứ thế ngơ ngẩn mà nhìn Đàn Thanh Huyền. Ánh mắt của nàng dịu dàng như làn gió xuân, khác hẳn vẻ lạnh nhạt, vô tình của ban ngày.

Tại sao Đàn Thanh Huyền lại đột nhiên ôn nhu như vậy? Nàng thực sự không sợ nàng sao?

Ngẫm lại, dường như quả thực không sợ. Nghĩ kỹ hơn, chính nàng còn trêu chọc Đàn Thanh Huyền vài lần, cũng chẳng thấy nàng run rẩy khϊếp sợ.

Thương Nhiễm hít hít mũi, hàng mi dày phủ đầy giọt lệ khẽ rơi xuống. Nước mắt lăn dài trên đôi má trắng mịn mà thanh tú, tựa như đóa phù dung vừa ngậm sương mai.