Nàng tựa đầu vào tay, ngủ quên bên án thư, bên cạnh còn đặt cá nướng mà Thương Nhiễm gửi đến. Cá vẫn còn nguyên, không hề động đũa.
“Là vì chờ ta về cùng ăn nên mới ngủ quên sao? Nếu ta không quay lại, nàng định ngủ cả đêm trên bàn sao?”
Nhìn cảnh ấy, trong lòng Thương Nhiễm không khỏi dâng lên chút chua xót. Bất giác, ký ức cũ ùa về...
Khi nàng còn nhỏ, cha mẹ ly hôn, nàng theo mẹ về sống cùng bà ngoại. Nhưng mẹ không hề yêu thương nàng, ngày ngày chỉ vùi đầu đánh bài, ngoại trừ hỏi đến thành tích học tập, chẳng bao giờ quan tâm điều gì khác.
Nàng đã quen bị người đời hờ hững, quen không được chờ mong hay lưu tâm, nhưng hôm nay Đàn Thanh Huyền lại nguyện ý đợi nàng. Chút uất ức nhỏ nhoi trong lòng Thương Nhiễm bởi vậy mà dường như vơi đi rất nhiều.
Không tự chủ được, Thương Nhiễm khẽ tiến lại gần Đàn Thanh Huyền. Lúc này nàng ấy an nhiên yên giấc, dung nhan tựa như họa. Dẫu là trong giấc mộng, vẻ thanh tao thoát tục nơi nàng vẫn không hề suy giảm. Đôi môi mím nhẹ, toát lên nét đoan trang, đúng mực, tựa kẻ mang lòng tĩnh tại, chẳng dễ xao động.
Thương Nhiễm ngần ngại một thoáng, đưa tay vòng qua vai và gối của Đàn Thanh Huyền, nhẹ nhàng bế nàng lên.
Quả thật rất nhẹ, người này tựa như một đám mây trắng mềm mại, khiến ai đã ôm lấy rồi đều chẳng nỡ buông tay.
Ý định ban đầu là đưa nàng ấy lên giường, song ngay khi xoay bước Thương Nhiễm chợt cảm thấy tà áo mình bị giữ lại. Người trong lòng hơi cựa quậy, dáng vẻ yếu ớt khiến tim nàng như chững lại.
Thương Nhiễm lặng người, khẽ cất tiếng, giọng dịu nhẹ như sợ làm kinh động: “Nàng tỉnh rồi sao?”
Đàn Thanh Huyền khẽ “ừ” một tiếng, thanh âm khàn khàn, mang theo chút mơ hồ: “Ừm, thả ta xuống.”
Thì ra Đàn Thanh Huyền định ngồi xuống để tu luyện như thường lệ, nhưng hôm nay lòng chẳng yên, ngồi mãi không nhập định được, đành tựa tạm vào án thư mà nghỉ. Ai ngờ, mộng lại đến quá nhanh.
Chỉ khi Thương Nhiễm bế mình lên, nàng mới từ trong mộng tỉnh lại.
Thương Nhiễm không buông tay, mỉm cười nhỏ giọng: “Đợi một chút, ta bế nàng đến giường nghỉ ngơi.”
Đàn Thanh Huyền khẽ đẩy bờ vai nàng, giọng nói khôi phục vẻ lạnh nhạt thường ngày: “Không cần. Thả ta xuống.”
Thương Nhiễm thấy nàng như vậy, trong lòng bỗng dâng lên một tia cố chấp. Nàng càng không cho, ta lại càng muốn làm.
Nàng không buông, cứ thế bế nàng đặt lên giường, sau đó cũng ngang nhiên nằm xuống bên cạnh, khoảng cách chẳng hề xa.
Chờ đợi thật lâu, Thương Nhiễm ngỡ rằng Đàn Thanh Huyền sẽ nổi giận, nhưng nàng ấy chỉ im lặng...
Nhưng Đàn Thanh Huyền nằm trên giường, vẫn như gió mát trăng thanh, dáng vẻ thanh tao không chút gợn sóng.
Thương Nhiễm không chịu nổi sự tĩnh lặng, chống cằm, khẽ nghiêng người lại gần nàng, thì thầm bên tai: “Nàng chẳng phải nói muốn xin lỗi ta sao? Giờ ta ở ngay bên cạnh, vì sao không nói một lời ‘xin lỗi’?”
Đàn Thanh Huyền im lặng giây lát, đôi môi khẽ mấp máy: “Thương Nhiễm, chuyện hôm nay không phải ta cố ý. Ta xin lỗi.”
Thanh âm của nàng trong trẻo, lời xin lỗi chân thành cất lên như hòa cùng tiếng gió, mang theo chút dư vị khiến lòng người dịu lại.
Thương Nhiễm vốn nghĩ với tính cách cao ngạo của Đàn Thanh Huyền, nàng ấy hẳn sẽ tranh luận vài câu, chứ đâu dễ dàng nhận lỗi như thế.
Cảm giác này, giống như một kẻ cố chấp đột nhiên được xoa dịu, khiến tâm tình Thương Nhiễm khẽ bay lên. Nàng cong ngón tay, nhịp nhịp trên mép giường, cười nhẹ: “Ừ, nếu đã vậy, ta cũng có thể tha thứ cho nàng. Nhưng nàng phải nói, vì sao bỗng dưng lại nổi giận?”
Đàn Thanh Huyền rũ mắt, giọng nói vẫn lạnh nhạt như dòng suối trong vắt: “Ta chỉ muốn nhìn kỹ ngươi một chút.”
Nếu đã muốn nhìn kỹ, sao ánh mắt nàng lại càng lúc càng lạnh lẽo?
Thương Nhiễm nhướng mày, cảm thấy không ổn. Đàn Thanh Huyền nhất định đang nói dối. Nhưng thật thú vị, một người như nàng ấy, vốn cao quý lãnh đạm, mà cũng biết nói dối sao?
Thương Nhiễm cố ý cúi sát, thổi nhẹ một hơi ấm vào tai nàng, ánh mắt trở nên dịu dàng lạ thường: “Vậy nàng nói xem, nàng nhìn thấy gì?”
Hơi thở ấm áp lướt qua vành tai trắng trẻo của Đàn Thanh Huyền, khiến sắc đỏ nhàn nhạt dâng lên trên làn da tái nhợt.
Đàn Thanh Huyền khẽ run rẩy, bàn tay bất giác nắm chặt lại, giọng nói gượng gạo: “Hôm nay, ngươi đã đi đâu?”
Thương Nhiễm không ngờ nàng hỏi câu này, thành thật đáp: “Ta đi tìm bạn chơi thôi.”
Đàn Thanh Huyền khép nhẹ mắt, tránh hơi thở nóng bỏng của nàng: “Đó chính là điều ta nhìn thấy.”
Ánh mắt Thương Nhiễm lóe lên ý cười, giọng nói mềm mại như tơ: “Không được, ta đã nói ra rồi, không thể tính là nàng nhìn thấy được.”
Đàn Thanh Huyền không đáp, bầu không khí trở nên im lặng thêm lần nữa.
Thương Nhiễm ngẫm nghĩ một chút, tò mò hỏi: “Nàng giận vì ta đi chơi với bạn mà không đưa nàng theo sao? Bạn ta đều là yêu quái, ta sợ làm nàng hoảng sợ. Với lại nàng đang bị thương, cần nghỉ ngơi, không thể tùy tiện chạy lung tung.”