Tiên Tôn Lạnh Lùng Mang Thai Tiểu Hồ Ly Của Ta

Chương 15

Giọng điệu nàng ta nhẹ nhàng, nhưng ẩn chứa sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ ngấm ngầm. Yêu giới tuy nhỏ, nhưng lòng dạ yêu tu mỗi kẻ đều sâu như biển.

Hoàng Bì Yêu ngắm nhìn mái tóc đỏ tựa thác lửa của Thương Nhiễm, cười mỉa: “Tiểu Hồ Ly, nếu một ngày muội có tu vi như Trấn Sơn Báo, ta nguyện cúi đầu trước muội. Khi ấy, phong thái tung hoành yêu giới của muội chắc chắn khiến người người mê đắm.”

Bỗng nhiên, ả ta khựng lại, hít nhẹ không khí, rồi nghiêng đầu nhìn Thương Nhiễm: “Sao trên người muội lại có mùi của nhân tu? Nữ nhân ấy là ai? Chậc, nhân tu thì yếu đuối, làm sao thỏa mãn yêu tu bọn ta được? Yêu giới chúng ta, một năm mây mưa cũng chẳng hề gì. Nếu muội chọn ta, ta nhất định khiến muội không bao giờ muốn rời.”

Thương Nhiễm lạnh lùng gạt chiếc quạt tròn ra, giọng sắc lạnh: “Chuyện của ta không cần ngươi bận tâm. Tự lo lấy thân mình đi.”

Nhìn bóng dáng Thương Nhiễm rời xa, Hoàng Bì Yêu khẽ liếʍ đầu ngón tay đỏ thẫm, ánh mắt tối lại, lóe lên tia âm hiểm khó lường.

Sáng sớm rời khỏi phủ, đến khi Thương Nhiễm dự xong tiệc rượu trở về thì trời đã ngả về chiều, ánh tà dương đỏ rực soi bóng núi đồi.

Thương Nhiễm cả một ngày không gặp Đàn Thanh Huyền, vừa bước qua cửa đã "ngao" lên một tiếng, thân hình bỗng hóa thành tiểu hồ ly, phóng như bay vào lòng nàng.

Nàng cần “hút” người để bổ sung nguyên khí, sau một ngày dài bị đám yêu quái bao vây, toàn thân đều nồng nặc mùi yêu khí, khiến nàng khó chịu không thôi.

Đàn Thanh Huyền tựa hồ như mang theo hương trầm nhẹ nhàng quanh thân, khiến người ta dễ chịu lạ thường. Thương Nhiễm dùng đôi móng vuốt nhỏ đặt lên vai nàng, hít lấy hương thơm trong lành ấy, hít một hơi dài, lại thêm một hơi dài nữa, cả tâm hồn như được gột rửa, nhẹ nhõm vô cùng.

Thế gian này không thể thiếu người thơm tho như nàng, tiểu hồ ly nghĩ thầm, cả người rúc sâu vào lòng Đàn Thanh Huyền, cảm giác thoải mái lan tràn.

Thương Nhiễm đang chìm đắm trong niềm sung sướиɠ ấy, bỗng nhiên cảm giác thân mình bị một bàn tay mát lạnh ấn xuống.

Cổ nàng bị giữ chặt, thân thể nhỏ bé bị nhấc bổng, bốn chiếc móng vuốt đung đưa giữa không trung, cuối cùng bị đặt xuống bên chân Đàn Thanh Huyền.

Lớp lông mềm mượt trên người nàng khẽ lướt qua làn da mịn màng của đối phương, dù chỉ thoáng qua cũng khiến nàng đỏ bừng hai tai, không ngừng run rẩy. Đôi tai hồ ly cụp xuống, chiếc đuôi xù xì cố gắng che lấy phần thân thể yếu ớt, vẻ mặt tràn đầy ngượng ngùng.

“Thật đáng xấu hổ, sao nàng ấy lại cứ giữ ta như thế này chứ!” Thương Nhiễm thầm than, lòng dạ rối bời.

Đàn Thanh Huyền đôi mắt như hồ sâu không gợn sóng, bình thản nhìn xuống tiểu hồ ly trước mặt.

Mùi hương đào mê hoặc vốn đặc trưng của Thương Nhiễm giờ đã biến mất, thay vào đó là hỗn hợp mùi yêu khí đủ loại, còn xen lẫn cả hương phấn son mà chỉ nữ nhân mới dùng. Nghĩ đến việc tiểu hồ ly này luôn không biết giữ khoảng cách, nàng cảm thấy khó chịu vô cùng.

Thanh nhíu nhẹ mày, ánh mắt lạnh lẽo dừng trên thân hình nhỏ bé của tiểu hồ ly, mãi chẳng chịu buông tay.

Thương Nhiễm bị treo lơ lửng hồi lâu, trong lòng vừa tủi thân vừa oan ức, cố nén giọt lệ, hai mắt long lanh ánh nước, đôi môi nhỏ run rẩy: “Sao nàng cứ giữ ta như vậy? Làm ta đau rồi!”

Giọng nàng mềm mại, mang theo chút ủy khuất, hàng mi cong khẽ run, ngấn lệ trong mắt long lanh như nước hồ mùa thu, làm lòng người cũng phải xao xuyến.

Thế nhưng Đàn Thanh Huyền vẫn giữ thần sắc điềm tĩnh, ánh mắt không biểu lộ chút cảm xúc, chỉ lặng lẽ nhìn trò trẻ con của tiểu hồ ly, dường như không hề bị lay động.

Trong tông môn, dạng đệ tử lười biếng, thường xuyên trốn tránh bài học như thế này, Đàn Thanh Huyền đã gặp qua không ít, sớm chẳng còn để tâm.

Huống chi, Thương Nhiễm đã bước vào kỳ hóa hình, thân thể đã trải qua rèn luyện, cốt cách cứng cỏi, căn bản không thể bị đau chỉ vì bị xách lên như thế.

Nàng thả lỏng bàn tay một chút, định nhẹ nhàng đặt Thương Nhiễm xuống.

Thế nhưng, tiểu hồ ly kia lại không ngừng nức nở, vừa khóc vừa len lén liếc trộm vẻ mặt của nàng, mong đợi một chút quan tâm, thậm chí là một cái ôm dịu dàng.

Rất tốt, Đàn Thanh Huyền vẫn thờ ơ, lạnh nhạt như cũ.

Thương Nhiễm bất mãn, vặn vẹo thân mình, bốn móng vuốt cào loạn trong không trung, tức tối hét lên: "Buông tay! Nếu không ta cắn nàng đó!"

Lời còn chưa dứt, tay Đàn Thanh Huyền đột nhiên mất lực, buông lỏng trước khi kịp đặt nàng xuống.

"Phịch!" Một tiếng, tiểu hồ ly ngã xuống đất, thân thể mềm mại hóa thành một cái "bánh hồ ly" bẹp dí trên nền gạch lạnh lẽo.

Nàng giận run người: "Quả nhiên là một nữ nhân lạnh lùng, vô tình!"

Mang theo nỗi ấm ức, Thương Nhiễm lồm cồm bò dậy, lần đầu tiên trợn tròn đôi mắt nhỏ, nhe răng gầm gừ với Đàn Thanh Huyền, sau đó hậm hực chạy khỏi động phủ, không thèm ngoái đầu nhìn lại.

Đàn Thanh Huyền khẽ nhíu mày, tay định đưa ra giữ lại tiểu hồ ly, nhưng chỉ kịp bắt lấy một sợi lông đỏ rực. Nàng ngẩn người, không hiểu vì sao trong lòng lại có chút tức giận không tên.