Chăn đệm vẫn còn lưu lại mùi tuyết lạnh lẽo, tươi mát như sương mù.
Lăng Nhiên vùi mình thật sâu vào đó, hơi thở nóng bỏng đầy lo âu dần được cơn lạnh bao trùm quanh mình xoa dịu đi phần nào.
Cậu không vội chui ra, trong cơn mơ hồ vô thức kẹp chặt chăn bằng đôi chân, pheromone Alpha quen thuộc đến mức kỳ lạ này có thể giúp cậu vượt qua thời kỳ phát tình khó chịu.
Dù sáng nay trước khi ra khỏi nhà, cậu đã tự tiêm một mũi thuốc ức chế vào cánh tay, nhưng dạo gần đây, Lăng Nhiên cảm nhận được hiệu quả của thuốc dường như ngày càng kém hơn.
Cậu là một Omega cần có pheromone của bạn đời để xoa dịu và an ủi. Bạn đời của cậu, Giang Thịnh Dịch, cao lớn uy vũ, ngoại hình xuất chúng, là một Alpha ưu tú trong số các Alpha. Pheromone mang hương sương tuyết tươi mát của anh khiến không ít Omega không thể cưỡng lại mà đổ gục.
Pheromone của cậu và Giang Thịnh Dịch có độ phù hợp lên tới 100%. Ai cũng nói họ là cặp đôi trời sinh định mệnh.
Đã đính hôn hai năm, chỉ cần đợi cậu tốt nghiệp chính thức sau hai tháng nữa, họ sẽ tổ chức đám cưới lớn nhất Hải Thành.
Nhưng trước đó, Giang Thịnh Dịch không chịu đánh dấu cậu, thậm chí không muốn cho một dấu tạm thời.
Lăng Nhiên biết, Giang Thịnh Dịch muốn đợi đến ngày cưới để thực hiện nghi thức đánh dấu lãng mạn và thiêng liêng ấy.
Thịnh Dịch là vì nghĩ cho cậu.
Vì vậy, Lăng Nhiên chỉ có thể dựa vào thuốc ức chế để vượt qua những kỳ phát tình dài đằng đẵng.
Lần này, Giang Thịnh Dịch đi công tác ở Đông Nam Á một tháng, Lăng Nhiên thật sự rất nhớ anh, cũng nhớ cả pheromone của anh.
Vì thế, Lăng Nhiên nhân dịp đến thăm bà nội Giang, chạy vào phòng Giang Thịnh Dịch, vô thức xây cho mình một chiếc tổ nhỏ trên giường của anh.
Cơ thể mảnh khảnh nằm gọn bên trong, như khớp hoàn hảo với sự mát lạnh của băng tuyết, nhiệt độ cơ thể quá nóng của cậu đang dần hạ xuống.
Lăng Nhiên khép mắt, quên mất rằng mình vẫn đang ở nhà họ Giang, thoải mái đến mức suýt chìm vào giấc ngủ.
Dưới lầu đột nhiên vang lên tiếng bà nội Giang, không biết bà đang nói chuyện với ai, tiếp đó là tiếng bước chân đang dần tiến lên cầu thang, mỗi lúc một gần hơn đến căn phòng nơi Lăng Nhiên đang ở.
Người nọ bước đến cửa phòng, Lăng Nhiên giật mình tỉnh dậy, chưa kịp rời khỏi giường thì đã nghe thấy tiếng cửa bị đẩy mở từ bên ngoài.
Lăng Nhiên luống cuống nhảy xuống giường, quay lưng về phía người ở ngoài cửa, lắp bắp giải thích:
"Xin lỗi bà Giang, cháu vừa buồn ngủ quá nên nằm tạm trên giường của Thịnh Dịch một lát, cháu sẽ dọn dẹp lại ngay, thật sự xin lỗi…"
Ngoài cửa không có ai trả lời, Lăng Nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, cậu dừng tay đang chỉnh chăn đệm, quay đầu lại nhìn, liền sững sờ tại chỗ.
Người đứng ở cửa không phải bà nội Giang, mà là một người đàn ông cao lớn trong bộ vest chỉnh tề, toát lên khí thế lạnh lùng uy nghiêm.
Người đàn ông có đôi mắt phượng dài hẹp, không nói một lời chỉ lặng lẽ nhìn cậu. Trong ánh mắt sâu thẳm như màn đêm ấy là sự cao ngạo và kiêu hãnh, dung mạo góc cạnh lạnh lùng như dao khắc khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Hắn chỉ dựa lưng vào cửa một cách lười biếng, bộ vest cao cấp cắt may vừa vặn, nhưng vẫn có thể lờ mờ thấy được cơ bắp săn chắc ẩn dưới đôi vai rộng và vòng eo thon, mang theo sức mạnh đáng sợ dường như có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
Chỉ một ánh nhìn thoáng qua cũng đủ làm Lăng Nhiên cứng người, không thể cử động.
Hắn chắc chắn là một Alpha, Lăng Nhiên thầm nghĩ.
Nhưng số lần cậu đến nhà họ Giang không nhiều, nên chưa từng gặp qua người này.
"Xin hỏi, anh là…"
Omega nhỏ nhắn vừa hỏi vừa vô thức lùi lại hai bước, cho đến khi chân chạm vào mép giường mới miễn cưỡng giữ được vẻ bình tĩnh.
Giang Chi Dư không định trả lời. Chưa bước vào phòng, hắn đã ngửi thấy mùi hương ngọt ngào thoang thoảng lan ra từ bên trong.
Mùi hương như pha lẫn chút hoa hồng nhẹ nhàng và nho thơm ngát, hai mùi vị ngọt lịm hòa quyện vào nhau tạo thành pheromone hoa hồng nho độc đáo.
Chỉ một làn gió thoảng qua từ cửa sổ cũng đủ khiến người ta tưởng tượng đến những chùm nho căng mọng, màu tím đỏ, lấp lánh dưới ánh nắng và khẽ đung đưa trong gió.
Hắn cũng chưa từng gặp Omega này. Nhưng nhìn đôi má hồng hào, làn da trắng nõn, cùng đôi mắt đào long lanh như ngấn nước, hắn đã mơ hồ đoán được đôi chút.
Có lẽ đây chính là con trai út nhà họ Lăng, vị hôn phu của Giang Thịnh Dịch.
"Không dán miếng chắn sao?"