"Đến rồi." Hứa Nam Phong hé cửa sổ nhìn ra ngoài. "Sếp, cảm ơn đã đưa tôi về."
"Ừm."
Mạch Khả Hoãn vừa bước xuống xe, đã nhìn thấy một cô gái tóc dài, mắt phượng, khoảng đôi mươi, mặc áo khoác da đinh tán ngắn màu đen, đứng dưới cổng lớn với một cây dù đen to.
"Tân Đồng, em làm gì ở đây?"
"Em gọi điện cho chị, sao không nghe máy?"
"Điện thoại chị hết pin. Chị tưởng em sẽ chờ ở nhà cơ."
"Anh ta là ai?" Tân Đồng chỉ vào Hứa Nam Phong, người đang ló mặt qua cửa sổ xe, hỏi.
"Em trai sếp. Hôm nay trời mưa, chị quên mang dù, anh ấy đưa chị về." Mạch Khả Hoãn mỉm cười trả lời.
"Vậy thì phải cảm ơn người ta tử tế." Tân Đồng đưa cây dù còn lại cho Mạch Khả Hoãn rồi nói: "Chị lên nhà trước đi, để em cảm ơn người ta. Em đói lắm rồi." Tân Đồng giở giọng nũng nịu.
"Ừ, chị biết rồi." Mạch Khả Hoãn quay qua gật đầu với người trong xe coi như lời cảm ơn, sau đó bước vào tòa nhà.
Thấy Mạch Khả Hoãn đi xa, Tân Đồng gõ nhẹ vào cửa sổ xe. Hứa Nam Phong hạ cửa kính xuống, nhìn cô: "Có chuyện gì?"
"Hứa thiếu, lâu rồi không gặp nhỉ."
"Sao cô biết tôi?" Hứa Nam Phong hỏi, đúng lúc người ngồi ghế lái phía trước cũng hạ cửa sổ xuống.
"Hứa Nam Phong, nhị thiếu gia của tập đoàn N.F." Tân Đồng quay qua nhìn người cầm lái: "Mộc Bạch, chủ tịch tập đoàn Mộc Thị, mọi người hay gọi là Lão Thất. Người quen đều biết cô là phụ nữ, còn người không quen thì nghĩ cô là đàn ông, vì thế mới có biệt danh là Thất Gia."
"Lão Thất…" Hứa Nam Phong gọi nhỏ một tiếng.
"Cô là ai?"
"Tôi là ai không quan trọng. Quan trọng là hai người nhớ kỹ, chị tôi, hai người tốt nhất đừng chọc vào. Nếu không, tôi sẽ phanh phui toàn bộ chuyện không thể lộ của hai công ty các người." Tân Đồng, như một con cáo nhỏ giương nanh bảo vệ lãnh thổ của mình.
"Cô bé, nếu tôi nhất định phải động vào thì sao?" Mộc Bạch cười lạnh.
"Vậy cứ thử xem."
.
Sáng hôm sau, Mộc Bạch bước vào văn phòng, trên bàn đã có kết quả điều tra tối qua Hứa Nam Phong gửi.
Đọc tài liệu về Tân Đồng, nét mặt vốn không cảm xúc của cô khẽ thay đổi. Một cô gái 23 tuổi, từng trải qua đủ chuyện để viết thành sách. Nhưng so với Tân Đồng, người khiến cô tò mò hơn lại là Mạch Khả Hoãn.
Tài liệu từ phòng nhân sự chỉ ghi những thông tin cơ bản, nhưng Mộc Bạch muốn biết nhiều hơn.
Tiếng điện thoại trên bàn rung lên, cắt ngang dòng suy nghĩ.
"Lão Thất, xem tài liệu tôi gửi chưa?" Giọng Hứa Nam Phong vang lên từ đầu dây bên kia.
"Đang xem."
"Lão Thất, em gái của Mạch Khả Hoãn đúng là không tầm thường. Nhỏ tuổi như vậy đã là đại ca của bang hội lớn nhất Đồng Thành. Không ngờ đấy!"
"Chuyện cậu không ngờ còn nhiều."
"Bao giờ chị đi?"
"Sáng mai. Lần này tôi đã biết chọn ai đi cùng rồi. Công ty ở đây cậu giúp tôi để mắt vài hôm."
"Lão Thất, chị định chọn Mạch Khả Hoãn chứ gì?"
"Cậu nghĩ sao?" Mộc Bạch cười nhẹ.
"Lão Thất, từ khi Tu Đồng đi, tôi chưa thấy chị cười như thế lần nào."
"Biến."
Mộc Bạch cúp máy, gửi một tin nhắn qua hệ thống nội bộ. Ba phút sau, cả công ty như bùng nổ.
Thông báo nội bộ:
Phòng tài vụ, Mạch Khả Hoãn, ngày mai 9 giờ đi công tác.
Nhìn thông báo trên màn hình máy tính, Mạch Khả Hoãn sững sờ.
"Hoãn Hoãn, từ trước đến nay, sếp chưa bao giờ dẫn ai đi công tác. Em là người đầu tiên đấy!" Một kế toán lớn tuổi khẽ nói.
Màn hình máy tính lại hiện lên một tin nhắn riêng từ sếp:
"Ngày mai đi công tác, một tuần."
"Ý gì đây? Báo trước để tôi chuẩn bị đồ chăng?" Cô lầm bầm trong lòng, rồi trả lời một chữ: "Vâng."
Cả ngày hôm đó, Mạch Khả Hoãn phải chịu sự chỉ trỏ của mọi người trong công ty, nhưng cô cố tỏ ra không để ý. Tan làm, cô vội vàng thu dọn đồ đạc, chạy ra khỏi tòa nhà.
Ở nhà, nhìn thấy Tân Đồng, cô thở phào nhẹ nhõm.
"Tân Đồng, ngày mai chị đi công tác một tuần. Ở nhà nhớ ngoan, đúng giờ dắt Tiểu Hoàng đi dạo đấy!"
"Vâng, em biết rồi." Tân Đồng liếc con husky đang ăn uống vui vẻ bên cạnh.
Dù đồng ý như vậy, nhưng trong lòng, Tân Đồng vẫn không yên tâm. Cô hiểu rõ Mộc Lão Thất là người như thế nào. Có vẻ cần phải đề phòng nhiều hơn.
Sân bay.
Khi thấy Mộc Bạch xuất hiện trong phòng chờ, Mạch Khả Hoãn hơi sửng sốt. "Chẳng phải sếp đi trước sao? Sao lại…"
"Ừ, cùng đi."
Ý sếp là muốn đi cùng? Nhưng tôi hoàn toàn không muốn chút nào! Mạch Khả Hoãn lẩm bẩm trong lòng.
"Mạch tiểu thư, nhìn cô có vẻ không vui khi phải đi công tác nhỉ?" Mộc Bạch mắt không rời khỏi chiếc laptop, hỏi bâng quơ.
"Đâu có! Tôi rất vui khi được đi công tác cùng sếp!" Cô cười gượng, cố tỏ ra vui vẻ.
"Vậy thì tốt. Tôi cứ tưởng cô không thích đi công tác."
Tôi không phải không thích đi công tác, mà là không thích đi cùng cô! Mạch Khả Hoãn gào thét trong lòng.
Cả phòng chờ chỉ còn hai người và tiếng lách cách bàn phím. Mạch Khả Hoãn nghiêng đầu nhìn đôi tay đang gõ phím, những ngón tay thon dài, trắng trẻo. Chiếc nhẫn bạc trên ngón áp út phản chiếu ánh sáng, lấp lánh.
"Mạch tiểu thư, cô thích ngắm tay người khác sao?"