Kiếm Hoạ Giang Hồ Mộng

Chương 13: Cạm Bẫy Trong Đêm Tối

Sau khi rời khỏi Thần Sơn, Mặc Trần, Lý Tề Châu và Tô Phong mang theo manh mối quan trọng từ tấm bia cổ. Tuy nhiên, họ biết rõ rằng hành trình phía trước không hề dễ dàng. Nếu Huyền Âm Giáo thực sự muốn hồi sinh, những gì họ đã trải qua chỉ là khởi đầu.

Dưới bầu trời u ám, ba người quyết định nghỉ chân tại một ngôi làng nhỏ nằm dưới chân núi. Ngôi làng này dường như bị bỏ hoang, không một bóng người qua lại, chỉ còn những ngôi nhà cũ kỹ, gió thổi làm cánh cửa gỗ kêu kèo kẹt rợn gai ốc.

"Ngôi làng này thật kỳ lạ." Lý Tề Châu nói, ánh mắt cảnh giác nhìn quanh.

"Chắc hẳn đã xảy ra chuyện gì đó." Tô Phong đáp, bước chân nhẹ nhàng tiến vào giữa làng. "Nhưng đây là nơi duy nhất gần đây có thể trú ẩn qua đêm. Chúng ta không còn lựa chọn nào khác."

Mặc Trần im lặng, ánh mắt dừng lại ở một căn nhà lớn nằm cuối làng. "Chúng ta đến đó. Xem thử bên trong có gì."

[Ánh lửa trong bóng tối]

Bên trong căn nhà, không khí lạnh lẽo đến mức từng hơi thở đều hóa thành khói mỏng. Ba người nhóm lửa giữa phòng, cố gắng xua tan sự lạnh lẽo, sưởi ấm qua đêm lạnh, ánh lửa cháy rực soi sáng cho căn nhà tối tăm. Ba người ngồi vây quanh đống lửa trò chuyện với nhau.

"Ngươi nghĩ rằng Huyền Âm Giáo có liên quan đến ngôi làng này không?" Lý Tề Châu hỏi, giọng đầy hoài nghi.

"Không loại trừ khả năng." Tô Phong đáp, ánh mắt vẫn chăm chú quan sát những dòng chữ khắc trên cột nhà. "Những dấu vết ở đây... có thể là của một nghi lễ cổ xưa."

"Nghi lễ gì?"

"Ta chưa chắc chắn, nhưng những hình vẽ này gợi nhớ đến một loại tà thuật dùng để cướp đoạt sinh mệnh."

Lý Tề Châu rùng mình. "Cướp đoạt sinh mệnh? Chẳng lẽ toàn bộ dân làng đều..."

"Không loại trừ khả năng đó."

Câu trả lời của Tô Phong khiến không khí trở nên nặng nề. Nhưng trước khi họ kịp bàn luận thêm, một tiếng động bất ngờ vang lên từ bên ngoài, khiến cả ba giật mình.

[Đối mặt với bóng tối]

"Nghe như có người." Lý Tề Châu nói, rút đao khỏi vỏ.

"Không, đó không phải người." Mặc Trần lên tiếng, đôi mắt sắc bén nhìn ra bóng tối bên ngoài. "Chuẩn bị chiến đấu."

Cánh cửa bật tung, gió lạnh tràn vào mang theo những tiếng cười quái dị. Từ trong bóng tối, những hình dáng méo mó xuất hiện, bao quanh ngôi nhà.

Đó là những sinh vật kỳ quái, nửa người nửa thú, với đôi mắt đỏ rực và móng vuốt sắc nhọn. Chúng di chuyển như những cơn gió, không phát ra bất kỳ âm thanh nào ngoại trừ tiếng cười ghê rợn.

"Chúng là gì?" Lý Tề Châu hét lên, tay siết chặt chuôi đao.

"Tàn hồn." Tô Phong đáp, giọng đầy lo lắng. "Chúng là những linh hồn bị giam cầm, biến thành công cụ của tà thuật."

Không để kẻ địch có cơ hội tấn công trước, Mặc Trần rút kiếm, ánh sáng từ thanh kiếm rực lên như ngọn lửa trong bóng tối. Hắn lao lên, một nhát kiếm chém thẳng vào sinh vật đầu tiên, khiến nó tan thành làn khói đen.

Lý Tề Châu và Tô Phong cũng nhanh chóng tham gia chiến đấu. Lý Tề Châu sử dụng đao pháp mạnh mẽ, từng nhát đao chém xuống như sấm rền, trong khi Tô Phong sử dụng quạt ngọc, phát ra những luồng gió sắc bén quét qua kẻ thù.

[Cạm bẫy bất ngờ]

Tuy nhiên, càng chiến đấu, họ càng nhận ra số lượng tàn hồn không ngừng gia tăng,cứ chém một con lại có thêm con khác, như thể càng gϊếŧ lại càng nhiều.

"Chúng ta không thể cứ chiến đấu mãi thế này!" Lý Tề Châu hét lên, mồ hôi đẫm trán.

"Tàn hồn không tự nhiên mà xuất hiện. Phải có một thứ gì đó điều khiển chúng." Tô Phong nói, ánh mắt quét khắp xung quanh.

"Ngươi nghĩ đó là thứ gì?"

"Một pháp trận."

Nghe vậy, Mặc Trần lập tức lùi lại, đưa mắt quan sát. Sau một lúc, hắn nhận ra những ký tự khắc trên cột nhà không chỉ đơn thuần là hình vẽ mà là một phần của pháp trận.

"Nó ở đây." Hắn nói, chỉ vào trung tâm căn phòng.

Ngay lập tức, hắn dùng kiếm phá hủy mặt sàn, để lộ ra một trận đồ khắc sâu vào nền đất.

"Kích hoạt pháp trận sẽ khiến tất cả tàn hồn biến mất!" Tô Phong hét lớn.

Không chần chừ, cả ba hợp lực phá hủy trận đồ. Một luồng sáng chói lóa bùng lên, cuốn theo tất cả tàn hồn ra khỏi ngôi nhà.

[Sự thật được hé lộ]

Khi mọi thứ trở lại yên tĩnh, cả ba đều thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ngay lúc đó, từ dưới nền đất, một chiếc hộp bằng đá lộ ra.

"Đây là gì?" Lý Tề Châu hỏi, ánh mắt tò mò.

Tô Phong cẩn thận mở chiếc hộp. Bên trong là một mảnh ngọc bội khắc ký tự cổ.

"Đây là một manh mối khác." Tô Phong nói, ánh mắt sáng lên. "Nó nhắc đến một nơi gọi là Huyết Nguyệt Cốc. Có lẽ đây là nơi mà Huyền Âm Giáo đang hướng tới."

Mặc Trần nhìn sâu vào mảnh ngọc, đôi mắt tràn đầy quyết tâm. "Vậy thì đó sẽ là nơi tiếp theo chúng ta đến."

Dưới ánh sáng mờ nhạt của ngọn lửa, ba người nhìn nhau, sẵn sàng cho những thử thách mới đang chờ đón họ.