Kiếm Hoạ Giang Hồ Mộng

Chương 11: Hy Vọng Trong Bóng Tối

Sau khi giếng cổ sụp đổ, Mặc Trần, Lý Tề Châu và Tô Phong quyết định rời khỏi ngôi làng để tránh những ánh mắt nghi ngại. Người dân, dù biết ơn, nhưng vẫn không giấu được sự sợ hãi trước những sự kiện bí ẩn đã xảy ra. Đối với họ, ba người không chỉ là những ân nhân mà còn là điềm báo về rắc rối sắp tới.

Hành trình của họ tiếp tục hướng về phía đông, nơi những dãy núi trùng điệp vươn mình giữa mây trời. Theo những manh mối mà Tô Phong tìm được từ các ký tự trên quả cầu, vùng đất này từng là nơi diễn ra một cuộc đại chiến giữa chính phái và Huyền Âm Giáo hàng trăm năm trước.

Đêm đầu tiên trên đường đi, cả ba dựng trại tại một bìa rừng. Lửa trại bập bùng soi rõ nét mặt mệt mỏi của từng người. Dù vậy, không ai tỏ ra yếu lòng, bởi họ biết rằng, con đường phía trước còn đầy rẫy hiểm nguy.

"Ngươi nghĩ gì về người áo bào đen?" Lý Tề Châu lên tiếng, phá tan sự im lặng.

"Chắc chắn hắn không phải nhân vật tầm thường." Tô Phong đáp, đôi mắt ánh lên sự trầm tư. "Hắn có thể là một trong những trưởng lão của Huyền Âm Giáo, hoặc kẻ kế thừa tà thuật."

"Nhưng nếu Huyền Âm Giáo đã bị tiêu diệt từ lâu, làm sao những kẻ này vẫn tồn tại?" Lý Tề Châu nhíu mày, vẻ nghi hoặc.

"Có thể họ không hề biến mất, mà chỉ rút lui vào bóng tối để hồi phục." Mặc Trần nói, giọng điềm tĩnh nhưng mang theo sự cảnh giác. "Và giờ đây, họ đang trỗi dậy."

Ngọn lửa nhảy múa, tạo ra những cái bóng đung đưa trên khuôn mặt từng người. Một sự im lặng bao trùm, không ai nói thêm điều gì, nhưng tất cả đều biết rằng sự thật đáng sợ hơn những gì họ tưởng.

Ngày hôm sau, họ đến một ngôi làng nhỏ nằm dưới chân núi. Ngôi làng này có vẻ bình thường, nhưng không khí lại u ám đến kỳ lạ. Người dân hiếm khi ra ngoài, ánh mắt né tránh khi nhìn thấy người lạ.

"Ngươi có cảm giác gì không, Tô Phong?" Lý Tề Châu hỏi nhỏ khi họ bước qua con đường chính dẫn vào làng.

"Không có tà khí, nhưng có gì đó không ổn." Tô Phong đáp, đôi mắt quan sát từng ngôi nhà, từng cử chỉ của người dân.

Họ dừng chân tại quán trọ duy nhất trong làng, nơi một lão trượng gầy gò đứng sau quầy. Khi thấy ba người, ông ta hơi khựng lại nhưng vẫn giữ nụ cười gượng gạo.

"Khách quan muốn dùng phòng trọ hay dùng bữa?" Lão hỏi, giọng khàn khàn.

"Cho chúng ta ba phòng và một bữa tối nóng sốt." Lý Tề Châu đáp, rồi kín đáo đặt lên quầy một nén bạc nhỏ.

Lão trượng liếc nhìn nén bạc, ánh mắt lóe lên vẻ thèm muốn, nhưng ngay lập tức chuyển sang sợ hãi. Ông ta cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Các vị hãy rời đi trước khi trời tối. Nơi đây không chào đón người lạ."

Lời nói bất ngờ của lão khiến cả ba không khỏi cảnh giác.

"Vì sao lại như vậy? Có gì nguy hiểm sao?" Mặc Trần hỏi, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào lão.

Lão trượng thoáng run rẩy, nhưng nhanh chóng lắc đầu. "Ta chỉ nói vậy để tốt cho các vị. Xin đừng hỏi thêm."

---

Đêm đến

Bất chấp lời cảnh báo, cả ba vẫn quyết định ở lại làng. Họ đóng cửa phòng và chờ đợi. Không khí đêm càng lúc càng lạnh lẽo, gió thổi rít qua khe cửa mang theo tiếng rêи ɾỉ như tiếng khóc than.

Khoảng nửa đêm, từ phía xa vọng lại những tiếng động kỳ lạ. Tiếng bước chân nặng nề xen lẫn tiếng rêи ɾỉ đau đớn.

Mặc Trần lập tức rời giường, tay cầm chắc kiếm. Hắn ra hiệu cho Tô Phong và Lý Tề Châu cùng theo dõi.

Họ lặng lẽ mở cửa, lẻn ra ngoài. Ánh trăng mờ nhạt chiếu xuống ngôi làng, tạo nên một khung cảnh kỳ quái. Những bóng đen chập chờn di chuyển giữa các ngôi nhà, tiếng khóc than rõ ràng hơn, như thể ai đó đang chịu nỗi đau đớn khôn cùng.

"Chuyện gì đang xảy ra?" Lý Tề Châu thì thầm, tay đặt sẵn lên chuôi đao.

"Đi theo ta." Mặc Trần đáp, dẫn đầu tiến về phía âm thanh phát ra.

---

Họ theo dõi đến trung tâm làng, nơi có một ngôi miếu cổ nhỏ bé nhưng kỳ dị. Trước miếu, những người dân làng tụ tập đông đủ, nhưng ánh mắt của họ trống rỗng, cơ thể như không còn sức sống.

Bên trong miếu, một bóng đen to lớn đang quỳ trước bệ thờ, lầm rầm cầu nguyện.

"Bọn họ bị khống chế." Tô Phong nói, giọng thấp nhưng đầy chắc chắn. "Thứ đang thao túng họ hẳn là một loại tà thuật mạnh mẽ."

"Còn chờ gì nữa?" Lý Tề Châu nói, sẵn sàng lao vào.

"Không vội." Mặc Trần ngăn lại. "Chúng ta cần hiểu rõ kẻ thù trước."

Cả ba tiếp tục quan sát. Một lúc sau, bóng đen trong miếu đứng lên, quay lại. Dưới ánh sáng mờ nhạt, họ nhìn rõ một khuôn mặt tái nhợt với đôi mắt đỏ rực, giống hệt những tà nhân mà họ từng đối mặt.

"Ngươi là ai?" Mặc Trần bước ra, giọng nói dứt khoát, ánh mắt đầy thách thức.

Bóng đen khựng lại, rồi bật cười khanh khách. "Ta không ngờ có kẻ dám xâm phạm vào lãnh địa của ta."

Hắn giơ tay, một luồng khí đen tỏa ra, khiến toàn bộ không gian trở nên ngột ngạt.

"Tà thuật của ngươi không thể hù dọa chúng ta!" Mặc Trần hét lớn, lao tới với thanh kiếm sáng rực trong tay.

---

Trận chiến diễn ra ác liệt. Kẻ địch không chỉ mạnh về nội lực mà còn liên tục triệu hồi những bóng đen để tấn công. Dân làng bị khống chế cũng bắt đầu lao vào cuộc chiến, khiến ba người rơi vào thế khó khăn.

"Mặc Trần! Chúng ta không thể đánh lâu hơn nữa. Phải tìm cách phá hủy trung tâm tà thuật!" Tô Phong hét lên, tay vẫn cố gắng cản đám dân làng.

Mặc Trần liếc nhìn bệ thờ trong miếu, nơi có một vật thể phát sáng mờ ảo giống như quả cầu họ từng thấy.

"Hãy yểm trợ ta!" Hắn hét lớn, lao thẳng vào trong miếu.

Lý Tề Châu và Tô Phong phối hợp chặn đường kẻ địch, tạo điều kiện cho Mặc Trần tiếp cận bệ thờ.

Dồn toàn bộ nội lực, Mặc Trần tung ra một nhát kiếm mạnh mẽ. Ánh sáng chói lòa bùng lên, phá hủy vật thể trên bệ thờ.

Kẻ địch gào lên đau đớn, rồi tan biến thành cát bụi. Dân làng cũng ngã quỵ, như thể vừa tỉnh lại từ một cơn ác mộng.

---

Khi bình minh ló dạng, cả ba rời khỏi ngôi làng. Người dân, dù không hiểu chuyện gì đã xảy ra, vẫn cúi đầu cảm ơn họ.

"Con đường này còn dài lắm." Lý Tề Châu thở dài, nhìn về phía chân trời.

"Nhưng mỗi bước đi đều mang lại hy vọng cho những người cần chúng ta." Mặc Trần đáp, ánh mắt lấp lánh dưới ánh nắng sớm mai.