Chương 33: Diễn tuồng
Sáng sớm, tin Tấm được Vua truyền hầu ngủ lại thành bị phạt quỳ cả đêm tại điện Càn Thành làm không ít kẻ vui sướиɠ. Các bà túm lại, xì xầm to nhỏ, có người còn quả quyết đã trông thấy Tấm bị dẫn trở về điện Thuận Hy trông vô cùng chật vật.Hiếm khi thấy các bà đồng lòng đến vậy kể từ khi Vua triệu hầu ngủ trở lại. Thế mới sực nghĩ, niềm vui của con người nhiều khi thật biếи ŧɦái, cả một đàn ruồi nhặng bâu lại vui sướиɠ nhấm nháp vết thương của kẻ sa cơ, cũng còn chưa ngộ ra rồi sẽ đến thời khắc của mình.
Tấm vốn xuất thân từ dân gian, bước đến ngày nay đã là vô hạn ân sủng. Bàn tay cô trắng trơn, không có tiền nắm chắc, không có gia tộc kê lưng, thế mà kỳ diệu liên tiếp thăng phẩm giai lên tam giai tần. Người cao hơn thì thấp thỏm sợ cô leo lên cướp chỗ tốt, kẻ dưới thấp thì càng mong cô ngã xuống để dẫm đạp leo lên.
Là đời quá lạnh bạc hay nhân duyên của Tấm quá thấp, cô cũng không muốn suy nghĩ nữa. Người ta ném gạch đá cô thản nhiên nhận, giữ lại không khéo còn xây được cả thành trì. Đã có lời của Vua, cô cũng giữ tâm tĩnh lặng chờ đợi tất cả. Bây giờ cần nhất là bản thân cô phải thấu suốt. Giữa lưới nhện trùng trùng, càng quẫy chỉ càng thêm bị quấn chặt vào hơn mà thôi.
Nhớ đến buổi sáng lúc chia tay, Vua còn lưu luyến ôm chặt cô như muốn khảm sâu vào thân thể. Nhiệt độ nóng hổi truyền đến dường như đã làm bốc hơi những vệt loang đau thương trong dĩ vãng. Tấm yên lặng trong vòng tay ngài, mắt bỗng đong đầy lệ. Làm đế vương, quyền lực dẫu đứng đầu thiên hạ, cũng thấm thía cụm từ “thân bất do kỷ”, muốn yêu thương một người còn phải trải qua nhiều cung bậc, đi qua nhiều khúc quanh như vậy.
Tấm đã cảm nhận được tấm chân tình ấy, chỉ là không biết đối đáp ra sao cho ổn, nếu lạnh lùng sẽ làm ngài thương tâm, nếu quá quy lụy dựa cả vào ngài sẽ thêm bao gánh nặng. Nên là cô chỉ biểu hiện sự mông lung, như thế Vua sẽ không quá suy nghĩ, sẽ mạnh tay làm những gì ngài muốn. Tấm tự nhủ, ngày mai còn xa, chỉ có giờ phút này, hiện tại trong cái ôm của ngài, mọi thứ mới lộ ra chân thực nhất.
Tấm yên bình tại điện của mình 3 ngày, sang ngày thứ tư, cô được truyền gọi đến cung Khôn Thái. Thân là phi tử Vua, mới đang trong quá trình tra xét nên Tấm không phải trình diện tại nơi chuyên trách. Khi cần, cô sẽ được đưa tới cung Khôn Thái để đối chất, đã nhận tội mới chuyển sang Đại lý tự tiếp tục xử lý. Trường hợp của Hiền phi, còn chờ bước chuyển sang Đại lý tự, lại chết không rõ ràng, nay buộc tội sang Tấm, cũng không biết kẻ muốn vu vạ kia dựa vào điều gì. Chả lẽ bảo cô lúc đang hôn mê có thể điều khiển âm binh bắt nàng ta từ nơi giam giữ ném vào vạc nước sôi hay sao?
- Thần thϊếp Hiền tần khấu kiến hoàng thượng, Hoàng quý phi - Tấm quỳ xuống làm lễ, mắt giữ tiêu cự nhìn xuống dưới, không mảy may để tâm hình ảnh trước mặt.
- Mời Hiền tần đứng dậy - Chất giọng mềm mại của Hoàng quý phi vang lên.
- Tạ ơn hoàng thượng, hoàng quý phi.
- Hôm nay ta mời Hiền tần đến đây là vì một chuyện - Vẫn giọng Hoàng quý phi - Gần đây không biết Hiền tần có nghe chuyện đồn đãi về yêu ma làm loạn hậu cung hay không? Tuy là cả hoàng thượng lẫn ta đều không cho là thật, nhưng nếu để lan truyền mãi thế cũng thực không tốt cho việc an ổn hậu cung. Rất tiếc, kẻ tung lời đồn đã nhằm thẳng vào Hiền tần, nên việc mời Hiền tần đến đây hôm nay quả là vô cùng bất đắc dĩ. Aiz...chính người cai quản hậu cung như ta đây cũng vô cùng có lỗi, đã thất trách để xảy ra nhiều chuyện như thế, lại để Hiền phi nàng ấy chết thật thương tâm, mong là Hiền tần có thể giúp ta, là trả lại công đạo cho nàng ấy, cũng là chứng minh sự trong sạch cho Hiền tần.
Hoàng quý phi vừa nói đến đoạn thất trách đã quỳ xuống cạnh Vua tạ tội, giọng nói cảm xúc, u sầu, ướt đẫm.
Những tưởng sẽ không có cơ hội chứng kiến mấy tuồng cũ rích thường chiếu trong phim cổ trang Trung quốc, giờ lại được tự thân trải nghiệm, đủ khiến Tấm nổi cả da gà.
- Vất vả cho nàng rồi - Giọng Vua vang lên làm tim Tấm còn run rẩy hơn - Nàng còn bận bao chuyện giúp đỡ trẫm, trong khi kẻ ác thì ở trong tối, hành động không để cho người ta manh mối nào, thật sự không thể trách nàng được.
- Tạ hoàng thượng cảm thương.
Đứng chờ cho đoạn phu thê tình thâm trôi qua, Tấm không khỏi thấy khó chịu trong lòng.
Dù diễn hay không, vốn dĩ Vua cũng là nhân vật ẩn chứa vô vàn bất công trong thế giới này. Vua có thể rất nhiều phụ nữ, nhưng những người phụ nữ của ngài lại chỉ được phép biết mình ngài. Hôm nay Vua có thể ngọt ngào với ngươi, ngày mai đã công nhiên ôm ấp người khác, lại không gặp bất kỳ rào cản nào, cả về tâm lý, xã hội hay pháp luật.
Tấm không thoải mái, khóe môi khẽ trễ xuống, cũng mang dáng dấp người đàn bà ganh ghét, không hẹn mà phản ứng cực kỳ phù hợp với tình hình trước mặt.
- Chẳng hay Hiền tần có điều gì muốn nói - Vua đột ngột nhắc làm Tấm giật mình, vội nở nụ cười đã thuộc nằm lòng.
- Thần thϊếp không có ý gì - Tấm càng cúi thấp đầu vẻ nhẫn nhịn - Được phân ưu giúp hoàng thượng và hoàng quý phi là vinh dự của thần thϊếp.
- Rất tốt, xem ra không có bài học nào là thừa cả, có điều hôm nay trẫm chỉ ngồi nghe, tất cả mọi việc sẽ do Hoàng quý phi xử trí, ngươi chỉ việc nghe lời nàng ấy là được - Vua nói xong còn thâm tình cầm tay Hoàng quý phi đỡ dậy, lại vỗ về tay nàng ta như đang khích lệ.
- Thần thϊếp tạ hoàng thượng đã tín nhiệm, có điều cho phép thϊếp mời một người nữa vào tham dự cùng, là người hoàng thượng rất quen thuộc, chuyên quản về văn hóa, tín ngưỡng nước ta - Văn minh điện đại học sỹ.
- Trẫm cho phép.
Sau lệnh Vua cho đòi, một vị mũ mão cân đai chỉnh tề bước vào, làm xong đại lễ, liền đứng nghiêm cẩn cách Tấm chục bước.
Không hổ là quan văn, lại quản về văn hóa, tuy đã tầm lục tuần, tóc bạc da mồi, nhưng cung cách vô cùng nghiêm cẩn, từng nếp quan bào gọn ghẽ, lưng như cán bút, mang nét điển hình của một người có khuynh hướng gia trưởng, độc tài.
Tấm vô thức thẳng lưng hơn, không thể để ông già này đến dáng đứng của mình cũng bới móc được.
Sau vài lời khách sáo, Văn minh điện đại học sỹ quay sang Tấm, tay chắp lại giữ lễ.
- Xin phép cho vi thần mạo muội, lệnh bà phải chăng đã từng chết đi sống lại?
- Chuyện đó là có thật, ta đã từng chết đi, sau đó sống lại lúc đang tiến hành chôn cất.
- Xin hỏi tiếp lệnh bà, vậy có ai là người chứng kiến việc đó?
- Là mẹ kế ta và một người dân làng.
- Vi thần có thể gặp họ được không ạ?
- Thứ lỗi cho ta hiện giờ cũng không biết bọn họ còn sống hay đã chết - Tấm biểu lộ rõ sự thương tâm - Cơn lũ vừa qua đã làm mất tích không ít người, họ vẫn chưa có tin tức.
- Vi thần xin chia buồn cùng lệnh bà. Nhưng như thế sẽ không ai chứng thực được câu chuyện thần kỳ của bà, cũng có nghĩa câu chuyện thần tiên giúp lệnh bà sống lại sẽ không được công nhận.
Sao nào - Tấm thầm nghĩ - chẳng lẽ lại còn muốn dồn ép mình vào tội dối trá, khi quân.