Chương 31: Giang sơn, mỹ nhân
Cần chính điện đại học sỹ cùng với Văn minh điện đại học sỹ, Võ hiệp biện đại học sỹ, Đông cung điện đại học sỹ đều là chánh nhất phẩm -tạo nên tứ trụ triều đình. Thời bình, Vua lựa chọn từ quần thần bốn viên quan cao cấp này để làm cố vấn và là thành viên Viện cơ mật. Khi có biến, bốn viên quan đó mặc nhiên trở thành phụ chính đại thần và lập ra Hội đồng phụ chính.
Nói về chuyện xa xưa, Vua vốn chỉ là một trong số 87 người con trai của Thái thượng hoàng. Mẫu thân ngài lại xuất thân từ một thể nữ thấp kém. Thái thượng hoàng gặp bà trong một lần đi dạo trong cung, thấy người thiếu nữ đang lội nước giặt đồ thì sinh lòng, lâm hạnh bà ngay tại chỗ. Khi bà mang long thai, do chưa được Tôn nhân phủ, Quốc sử quán ghi vào danh sách, bị cho là thông đồng với nam nhân khác, suýt bị đánh chết. May mà thái giám theo hầu Thái thượng hoàng hôm đó là người có tâm, biết chuyện vội báo lại liền cứu được mạng bà trở về. Bà thành công sinh hạ một hoàng tử, nhưng phân vị quá thấp, cũng bị Thái thượng hoàng vô tâm lãng quên, vẫn sống một đời nghèo khổ, rồi mất sớm vì lao lực, thương tâm. Lúc này, Vua mới được đưa về nuôi nấng dưới trướng Hoàng thái hậu bây giờ, được cho học hành, được đối xử như một hoàng tử.
Xuất thân không mấy vẻ vang nên Vua rất ý thức việc lấy những điểm khác để bù lại. Trong số các hoàng tử đồng lứa, ngài nổi trội là một người hiền hậu, kiến thức uyên bác, có tài trị nước. Nhưng sẽ là không đủ nếu thiếu đi sự trợ giúp của bộ ba tứ trụ triều đình thời bấy giờ là Cần chính điện, Võ hiệp biện và Đông cung điện đại học sỹ, trong đó đứng đầu là Cần chính điện đại học sỹ - cũng là cha của Hoàng quý phi.
Vua thuận lợi lên ngôi, tất nhiên không tránh khỏi vài vết máu tanh, vẫn nương tựa vào sự giúp đỡ của bốn vị để điều hành công việc đất nước, mối quan hệ nhìn chung vô cùng hòa hảo, Vua tôi đồng lòng đã duy trì được 20 năm.
Nay, Vua đã tứ tuần, mà trẻ nhất trong tứ trụ là Cần chính điện đại học sỹ cũng ngoại ngũ tuần, các vị còn lại tóc đã bạc cả, một thế hệ mới 78 hoàng tử, trong đó hai người con trai của Hoàng quý phi, người 18, người 15, đều đã bước sang tuổi có thể bàn việc chính sự. Thật là tre già măng mọc, sóng sau dồn sóng trước.
Thái giám
Nguyễn Toàn chính là đệ tử của vị thái giám già khi xưa đã cứu mẫu thân Vua. Ông là người biết khá rõ nội tình, những bước đi của Vua, những máu và nước mắt Vua đã gạt đi trên con đường đế vương của mình. Càng biết, lại càng im lặng, càng như cái bóng của chính nhà Vua, lặng lẽ đứng đó chờ ngài khi ngoảnh lại sẽ không thấy mình quá cô độc.
Hôm nay, ông lại theo chân Vua ra bên chái hông điện Cần Chính. Cái l*иg sơn son thϊếp vàng giờ trống trải, giữa chiều muộn, lọt qua nan l*иg vài tia nắng cuối cùng, hắt lên bóng Vua như thể một tầng giam giữ. Vua đứng hồi lâu, đến khi tắt hẳn nắng, khuôn mặt dần chìm trong bóng tối thâm u. Ngài bỗng thở dài, rồi lẩm nhẩm một mình, tai không còn tinh ông chỉ nghe được một chút, gì mà đã cố mà không giữ được, gì mà xác mà hồn.
"Haiz!" - Ông thở dài trong lòng, cũng đến lúc tìm một kẻ thành thật, tư chất tốt bồi dưỡng dần dần, cái thân xác này quả đã già thật rồi.
Buổi tối, sau khi phê duyệt xong tấu chương, Vua đột nhiên hỏi ông về thẻ bài của Hiền tần. Ông toát mồ hôi, vội trí trá khất lần rồi lén lút lấy ra cái thẻ ngà in chữ vàng vốn đã cất sâu dưới đáy hòm. Thật là khó dò như lòng Vua, rõ ràng lần trước, lúc Vua gọi ông vào, ông đã thấy Hiền tần kia nằm yên như tắt thở, trên cổ còn hằn lên vệt đỏ tím hình bàn tay, còn nghe Vua quát " Đưa nàng ta đi cho khuất mắt ta". Ông thực đã nghe lời mang khuất đi thật xa rồi, nay bị hỏi đột ngột, nếu Vua tức giận phạt ông cái tội tự chủ trương, thân già như ông cũng không chịu nổi.
Vua cầm thẻ bài ngắm nghía hồi lâu, lần thứ hai trong ngày ông thấy ngài thở dài. Ông vốn bẩm sinh thiếu sót, không hiểu chuyện nam nữ, thấy cảm xúc của Vua với vị Hiền tần này thật kỳ lạ. Từ buổi đầu lâm hạnh nàng ta, đến lúc gặp lại rồi lệnh đưa nàng ta về cung, cứ tưởng đã là ân sủng nhất rồi, lại xảy ra nhiều chuyện, đầu độc, chết đi sống lại, về cung làm rõ vụ án oan sai, được sủng hạnh một đêm rồi phút chốc lại rơi xuống đáy.
Bản thân ông, Vua sai gì thì làm nấy, nào có tự dám tơ hào gì đi lót chân cho ai. Tuy lạ lùng việc Vua bảo ông về quê Hiền tần có xảy ra chuyện gì cũng không được xen vào, nên Hiền tần bị hại chết rành rành nhưng ông vẫn yên lặng. Người đưa tiền thì cứ cầm, về nộp cho Vua, Vua còn khen ông “Xem ra giá trị của ngươi cũng thật lớn” – Làm ông toát mồ hôi lạnh, bước khẽ nói nhẹ suốt cả tháng liền, cật lực tránh mọi sai lầm.
Ông trộm suy đoán, Vua cho triệu Hiền tần có liên quan đến việc xảy ra hồi sáng tại điện Cần Chính. Sống từng này tuổi, trong thâm cung có đầy rẫy những chuyện kỳ bí, là ông mới không tin chuyện Hiền tần chết đi hóa lệ quỷ về gây rối hậu cung. Cùng lắm chỉ là cô thôn nữ chân lấm tay bùn, được Vua sủng ái một chút, lại gặp cơ duyên xảo hợp thoát chết mà thôi. Chưa kể nhờ có Hiền tần mà bao nhiêu người dân thần kỳ thoát chết, không tôn vinh cũng thôi, lại quay sang hạ nhục người ta như thế.
Thật là, thứ độc ác nhất chính là miệng lưỡi thế gian, thâm hiểm nhất chính là lòng người!
Mải suy nghĩ, thái giám Nguyễn Toàn đi vượt qua mấy tên thái giám cấp dưới, khẽ ho một tiếng, mới bước trở lại vờ chỉ cho chúng mấy chỗ còn chưa dọn sạch. Nghe ông dặn dò đón người, mấy tên còn non trẻ, miệng để trên đỉnh đầu, lại dám ngang nhiên thắc mắc sao nay Vua cho đòi Hiền tần, bị ông nạt cho tối tăm mặt mũi. Thực chất Vua cũng mới chỉ truyền gọi hậu cung trở lại nửa tháng gần đây, chủ yếu là mấy phi tần bậc cao, đã có nhiều đóng góp, hay có người nhà lập công lớn trong cuộc chiến chống lũ lụt vừa qua. Hiền tần cũng lập công lớn, nhưng là thị phi giăng đầy trời, chẳng ai nghĩ Vua có thể để tâm đến trong thời gian này.
…………………………………
Tấm lại một lần nữa trải qua thủ tục rườm rà của việc thị tẩm. Đến khi cô đứng trước giường, Vua đã nằm yên như say ngủ tự lúc nào. Tấm lén nhìn gương mặt người đàn ông mình chung chăn gối bấy lâu. Trong ánh nến vàng nhạt, mặt mày ngài vẫn không mất đi vẻ góc cạnh. Tuổi đời chắc đã đến bốn mươi, hàng lông mày đậm xếch cao về tóc mai, cặp mắt
tuy nhắm lại vẫn rõ nét như được điêu khắc, sống mũi cương nghị, bờ môi rắn rỏi. Hình dung không phải một người đẹp trai, nhưng đường nét tổng thể phù hợp và đặc biệt tràn đầy hơi thở đàn ông mạnh mẽ. Tấm trộm nghĩ, nếu đã chấp nhận hòa nhập cùng thân thể này, phải chăng cô cũng nên mở lòng nhìn nhận ngài, không phải như Vua một nước, mà như người chồng của mình, phải chăng cô cũng nên mài nhẵn những gai góc trong lòng, quên đi những đau đớn đã qua.
- Em ngắm đã đủ chưa? – Vua đột nhiên mở mắt, nhìn thẳng vào Tấm, không để cô kịp thực hiện mấy nghi lễ quỳ lạy rườm rà, vẫy tay ra hiệu cho cô đến gần.
Tấm quỳ sát giường, khuôn mặt tuy đã khéo léo giấu đi, sự thấp thỏm vẫn còn lộ ra nơi tấm chăn đỏ trễ xuống, trắng hồng mê người. Vua lại như không để ý, lười biếng nằm tại chỗ, bàn tay to lớn khẽ lùa qua má Tấm, nâng gáy cô lên:
- Em nhìn ta này – Vua nhẹ nhàng yêu cầu.
Tấm từ từ ngẩng đầu, ngạc nhiên đong đầy trong đôi mắt nâu nhạt,gò má trắng mịn ửng hồng, môi mọng khẽ hé. Lạc trong ánh nhìn trong trẻo ấy, Vua đột nhiên thở hắt ra, bàn tay không tự chủ trở lại vuốt ve má cô:
- Em còn trẻ quá, lại kiên cường đến thế, như đóa sen nơi bùn lầy, thật làm ta chói mắt!