Trời trong nắng ấm, trên con đường nhộn nhịp tấp nập, phủ An ở Thủy Bối Châu hôm nay náo nhiệt khác thường. Khách khứa từ khắp nơi đổ về, làm cả một vùng trở nên rộn ràng như lễ hội.
Bên ngoài cổng chính, những chiếc xe ngựa sang trọng xếp hàng dài. Mỗi chiếc xe ngựa dừng lại, đều có người bước xuống trong trang phục lộng lẫy. Theo sau là vài nô bộc khép nép hầu hạ, chỉ cần nhìn thôi cũng biết đều là những người không phú cũng quý.
Trong phủ, quản gia lớn của An gia đang tất bật chào đón từng vị khách quý. Hôm nay là ngày vui trọng đại của An phủ – tiểu ca nhi của đại lão gia sắp gả cho đích tử nhà thông phán ở Ngọc Đô Phủ. Một sự kiện như vậy, sao có thể tổ chức qua loa?
“Ôi chao, Vương lão gia! Hoan nghênh, hoan nghênh!” Đại lão gia An gia tươi cười rạng rỡ, tự mình ra tận cửa đón tiếp khách quý, dẫn họ vào trong phủ với phong thái niềm nở.
Bên trong phủ, tiếng trò chuyện râm ran, tiếng cười nói rộn ràng khắp nơi. Ở sân lớn, một gánh hát nổi tiếng được mời tới biểu diễn, đang xướng lên những khúc tình ca lay động lòng người, làm không khí càng thêm phần sôi động.
Đèn l*иg đỏ thẫm được treo cao khắp nơi, lụa đỏ rực rỡ trang trí khắp phủ, khiến cả không gian nhuộm đẫm sắc màu của ngày vui.
“Chúc mừng, chúc mừng!” Vương lão gia cười lớn, trao lễ vật trong tay cho hộ vệ đứng cạnh. Ông nắm lấy tay đại lão gia An gia, hai người vừa đi vừa trò chuyện thân mật, hòa vào bầu không khí hân hoan của buổi tiệc.
“Ôi, cả Lý lão gia từ phủ thành cũng đến! Ta phải qua trò chuyện với ông ấy một chút. Hiền đệ, ngươi đúng là phát đạt rồi. Sau này, nhớ thay vi huynh nhắc đến vài lời tốt đẹp trước mặt thông phán đại nhân nhé!”
Vương lão gia vừa nói, vừa trao cho An đại lão gia một ánh mắt đầy ẩn ý, lại không quên vỗ nhẹ lên lưng như muốn nhấn mạnh điều mình ngụ ý.
“Đâu có, đâu có.” An đại khiêm tốn đáp, dù trong lòng đắc ý vô cùng, nhưng nét mặt vẫn giữ vẻ điềm đạm, không để lộ chút tự mãn nào.
Khi Vương lão gia bước đi, hòa vào dòng người để tìm Lý lão gia trò chuyện, ánh mắt An đại lão gia lướt qua đám đông, dừng lại trên thân ảnh An nhị lão gia. Trong đôi mắt hiện rõ vẻ khinh miệt, như thể mọi thứ về người kia đều không xứng đáng với sự chú ý của mình.
Tài học xuất chúng thì sao, nhà mẹ đẻ phu lang làm quan ở kinh thành thì thế nào? Cuối cùng chẳng phải vẫn không có con nối dõi, dưới gối chỉ có một đứa trẻ chưa trưởng thành và một tiểu ca nhi hay sao? Giờ đây, ngay cả ca nhi duy nhất cũng phải gả thấp cho một tú tài sa cơ lỡ vận, nghèo rớt mùng tơi, chẳng chút danh giá.
“Hừ, đấu đá nửa đời người, rốt cuộc cũng chẳng đi đến đâu. Cuối cùng, vẫn là ta thắng, vẫn là ta sinh được một ca nhi xuất sắc!” An đại lão gia hả hê nghĩ, khóe môi không kìm được nhếch lên vẻ đắc ý.
Thế nhưng, khi ông ta còn đang mãi tận hưởng niềm vui thắng thế, lại có người tìm tới, cắt ngang dòng suy nghĩ của ông ta.