Trọng Sinh: Kẻ Điên Ôm Tôi Không Buông Tay

Chương 2:

Lục Miểu Miểu đưa tay ngăn cô lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, lắc đầu:

“Không có gì đâu, chỉ là một giấc mơ không trọn vẹn thôi... Hơn nữa, nếu bệnh tình lại tệ hơn thì tớ không ngồi đây được rồi!”

Đêm qua, không hiểu sao người đó lại thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của cô. Những tiếng gọi ngọt ngào như một lời nguyền, "Tiểu Miêu", "Miêu Miêu", cứ quanh quẩn, khiến cô chẳng thể an ổn. Trong tâm trí, cô chỉ nhớ đến đôi mắt sâu thẳm của anh ta, giống như hai vực thẳm.

Hạ Minh Nguyệt nghe vậy, không kìm được, chóp mũi cay cay:

“Nói linh tinh gì thế, phải hợp tác điều trị nghiêm túc, đừng nói mấy lời ngốc nghếch nữa. Tớ có tiền, sẽ chữa cho cậu.”

“Khóc cái gì? Chẳng phải tớ vẫn ổn đấy sao?” Lục Miểu Miểu mỉm cười, trong hoàn cảnh như thế này mà vẫn giữ được nụ cười, chứng tỏ những áp lực từ Lục gia trước đây đã rèn luyện cô rất nhiều.

“Ba với mẹ kế có làm phiền nữa không? Còn cả họ Phong nữa?” Hạ Minh Nguyệt hít một hơi sâu, lo lắng hỏi.

“Không đâu. Lục Quân và Trương Chi Dung chỉ quan tâm đến Phong Ngôn Lục Miểu Miểu, chứ không quan tâm đến một Lục Miểu Miểu như tớ. Sống hay chết, họ chẳng buồn để ý.” Cô nhún vai, thản nhiên nói, như thể đã buông bỏ tất cả.

“Còn về Phong Ngôn... Từ hai năm trước, chúng tớ đã không còn liên quan gì nữa.” Giọng nói của cô có chút lãnh đạm, nhưng nếu để ý kỹ, có thể nghe ra một chút oán trách.

“Thế thì tốt rồi. Yên tâm dưỡng bệnh đi. Đợi khi khỏe lại, chúng ta sẽ đi du lịch khắp thế giới! Quan tâm làm gì mấy người đó!” Hạ Minh Nguyệt nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi nói.

Lục Miểu Miểu bật cười, gật đầu đồng ý:

“Được thôi.”

Việc có một người cha như Lục Quân và mẹ kế ngang ngược như Trương Chi Dung, cô luôn nghĩ rằng đó là vận rủi của mình. Nhưng may mắn thay, cô vẫn có con mắt nhìn người, biết chọn bạn mà chơi.

Tuy vậy, tiếc rằng cô có lẽ không thể thực hiện được lời hứa của mình. Trong đầu cô, từng lời bác sĩ nói cứ hiện lên rõ ràng. Cô thở dài tiếc nuối.

“Tình trạng không khả quan lắm, khối u nằm ở vị trí quá đặc biệt, không thể dễ dàng phẫu thuật. Chỉ có thể cân nhắc ghép tim, nhưng cơ thể bệnh nhân có dấu hiệu bài xích rất mạnh, khiến khả năng thành công của ca ghép giảm đi đáng kể.”

Cô không có đường lui. Cô chỉ còn cách chờ đợi, chờ đợi đến khi khối u ấy quyết định lấy đi mạng sống của cô.

Cô không kể chuyện này với Hạ Minh Nguyệt. Hai ngày nay, cơn đau âm ỉ nơi l*иg ngực càng lúc càng dày vò, hơi thở cũng dần trở nên khó khăn hơn.

Bác sĩ đề nghị hóa trị, nhưng với cô, hóa trị chẳng khác nào kéo dài thêm nỗi đau đớn. Cô không muốn.

Hạ Minh Nguyệt ở bên cô cả ngày, đến chiều mới rời đi.

Căn phòng cô ở là phòng VIP, tầng cao, tầm nhìn thoáng đãng. Từ cửa sổ, cô có thể ngắm ánh hoàng hôn đỏ rực ở chân trời. Cảnh tượng ấy vừa đẹp đẽ vừa hừng hực sức sống.

“Hoàng hôn thật đẹp, chỉ là không biết còn được nhìn thêm mấy lần nữa.” Lục Miểu Miểu lẩm bẩm, ánh mắt ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bỗng cánh cửa phòng bị đẩy ra. Cô nghĩ đó là y tá đến kiểm tra, nhưng đợi mãi vẫn không thấy cửa đóng lại. Một cảm giác lạ lùng dâng lên trong cô.

Trực giác mách bảo cô rằng người đến không phải là nhân viên bệnh viện. Và khi quay đầu lại, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đã xuất hiện trong giấc mơ đêm qua, tim cô đập loạn nhịp.

Hắn tìm đến. Cô biết hắn không bao giờ buông tha cô.

Người đàn ông cao lớn đứng ngoài cửa, mang khẩu trang trắng, chỉ để lộ đôi mắt sắc bén nhưng đầy mệt mỏi. Quầng thâm quanh mắt rõ rệt, khiến hắn trông như kẻ mất ngủ triền miên.

Hắn nắm lấy tay nắm cửa, tay kia buông thõng bên người. Hắn cứ đứng đó, ánh mắt không rời khỏi Lục Miểu Miểu.

Cô biết, chẳng có gì ngăn cản được hắn.