Nhà họ Tiết có năm người con trai và hai con gái. Hai cô con gái đã gả về thôn bên, tuy không quá xa nhưng vì công việc bận rộn nên hiếm khi ghé về.
Năm người con trai thì vẫn ở chung một nhà, chưa phân gia.
Tiết Thành Cử, lão đại trong nhà, có lẽ là người xui xẻo nhất. Hắn từng được cưới vợ và có con, nhưng không lâu sau bị trưng binh ra chiến trường. Bị thương ở chân, hắn được trả về, nhưng vừa về không bao lâu thì vợ hắn qua đời vì bệnh nặng.
Bản thân Tiết Thành Cử tàn tật, không làm được việc nặng, lại phải nuôi hai đứa trẻ. Trong một gia đình trọng lao động như Tiết gia, hắn nhanh chóng trở thành gánh nặng.
Tiết Thành Cử cuối cùng tích góp số bạc còn lại, mua về Khương Li làm kế thê. Nhưng Khương Li nghi ngờ, hắn đã biết mình không còn sống được lâu, nên mới mua nàng về, chỉ để có người thay hắn chăm sóc hai đứa nhỏ sau khi hắn mất.
Tiết lão gia tử qua đời từ sớm, lão thái thái Lý thị lại chẳng phải người hiền lành. Bốn đứa em trai mỗi nhà đều có khó khăn riêng, chẳng ai có lòng mà dưỡng con cho hắn. Nhưng Tiết Thành Cử, đến cuối cùng, cũng coi như đã đánh cược đúng.
Hai đứa trẻ gặp được Khương Li, nàng có ăn thì cũng không để chúng chết đói.
Ba người về đến căn nhà tranh. Nhân lúc trời còn chưa tối hẳn, Khương Li dẫn Tiết Mãn và Tiết Ninh quét dọn nhà cửa. Cái chổi làm từ cành trúc thô ráp, mỗi lần đảo qua đều làm bụi bay mù mịt, mùi hôi cũ kỹ khiến người ta sặc đến khó chịu.
Căn nhà tranh có hai gian, nhưng cả hai gian đều có một phần mái bị thủng, để lộ ra khoảng trời phía trên.
Khương Li nhìn đống rơm rạ mà bọn trẻ ôm tới. Lượng rơm này thậm chí còn chẳng đủ để lợp mái, chưa nói đến việc dùng làm chiếu. Nếu căn nhà này không nằm gần chân núi, ở trong một vùng yên tĩnh, thì việc sống tạm trong căn nhà lộ thiên này cũng coi như chấp nhận được.
Nhưng vì nằm sát chân núi, Khương Li không khỏi lo lắng xà, chuột từ rừng sâu kéo tới trong những ngày hè nóng bức.
Nàng thầm nhủ, ngày mai phải tìm thêm vật liệu để sửa chữa lại căn nhà tranh này.
Sau khi dọn dẹp xong, trải chăn chiếu tạm bợ, bóng chiều tà đã ngả sang hoàng hôn. Chợt nhớ ra đây là thời cổ đại, không có điện, mà đèn dầu cũng là một thứ xa xỉ đối với bọn họ. Gia cảnh nghèo nàn đến mức cơm ăn còn chẳng đủ, huống chi là thắp đèn.
Các hộ trong thôn thường ăn cơm tối, thu dọn xong trước khi trời tối hẳn, rồi nghỉ ngơi sớm để sáng hôm sau dậy sớm làm việc.