Mạo Bài Tân Nương

Chương 8

Chương 8
CHƯƠNG 8

.

Lại một lần nữa cảm ơn Miyukj rất nhiều ToT Cứ mấy cảnh nóng là đầu óc mình như bị mụ ấy T—T

.

Bê một đống cỏ khô đã được bó chặt vào trong kho, Giới Nghi thở hắt ra một hơi, lau mồ hôi vương trên trán. Ở mục trường của Vân Thiên Nghị đã được mấy ngày, cậu cũng dần quen với công việc cùng cuộc sống đích thực tại mục trường, ngay cả Thiên Nghị cũng phải lên tiếng khen sự bền bỉ hiếm thấy của cậu, so với bề ngoài đúng là một trời một vực.

Có điều, đúng là so với cuộc sống tại Giang Nam thì những ngày tháng ở Quan ngoại quá sức khác biệt. Với bất kỳ ai mà nói thì cuộc sống nơi đây đều là sự thử thách khắc nghiệt nhất, Giới Nghi cũng dần hiểu được nguyên nhân ngày trước Thiên Dương cực lực đuổi cậu về Giang Nam. Thành thực mà nói, với tính cách cố hữu của tiểu thư, nàng quả thực hoàn toàn không hợp với cuộc sống tẻ nhạt nơi đây.

Vốn cậu còn lo lắng, ở lại đây nhỡ gặp phải Thiên Dương, rước lấy phiền lòng cho hắn thì nguy to. Nhưng qua mấy ngày, gặp những người khác cũng không có mấy, thế mới biết Quan ngoại rất rộng lớn, cơ hội gặp được Thiên Dương căn bản không lớn.

Đối với điều này, Giới Nghi cũng thấy có chút may mắn, nhưng không nhiều, trong cậu chỉ lấp đầy sự thất vọng không tên. Với đêm kí©ɧ ŧìиɧ hôm ấy, mặc dù cậu đã cố muốn quên nó đi, nhưng càng muốn quên lại càng nhớ, ký ức ấy cứ luẩn quẩn trong lòng không yên. Như hiện tại, chỉ cần rảnh rỗi một lúc là cậu lại nhớ tới Thiên Dương… cùng với cả một đêm khó khống chế kia.

Giới Nghi cũng biết, loáng thoáng đâu đó trong lòng mình, Thiên Dương đã giữ một vị trí vô cùng đặc biệt, chẳng qua là hiện tại, cậu không muốn đi tham cứu xem rốt cuộc sự đặc biệt ấy chiếm bao nhiêu phần.

Không, cũng có thể đó chỉ là ảo tưởng của cậu, có lẽ vì cả cha mẹ đều đã qua đời, mất đi chỗ dựa, mất đi nơi ấm áp chở che, cậu cũng đã cô đơn rất lâu rồi, mới vội vàng tìm kiếm sự quan tâm không vụ lợi, một phần ấm áp biến mất đã lâu.

Nhất định là như thế! – Giới Nghi tự an ủi chính mình. Nếu không tự thuyết phục bản thân, bảo cậu sao có thể đối mặt với sự thật rằng cậu đã yêu một người nam nhân? Nhất là khi cậu đã đánh đổi sự quan tâm ấm áp chở che ấy bằng sự lừa dối của mình.

Không thể nghĩ tới Thiên Dương được, cũng không thể nghĩ tới sự dịu dàng của huynh ấy dành cho cậu nữa, càng không thế cứ thế ỷ lại vào Thiên Dương được. Từ ngày Thiên Dương ra đi, từ thời khắc cậu rời khỏi mục trường Thiên Phong, hai người đã là hai con người xa lạ. Ngực rât đau, chẳng qua là sợ cảm giác cô độc mà thôi, nhưng… cũng không thể tiếp tục sợ hãi được nữa, bởi tương lai nhất định còn nhiều nỗi cô đơn tĩnh mịch làm bạn hơn.

Từ giờ, cậu phải có cuộc sống của chính mình thôi!

“Giới Nghi!”

Vân Thiên Nghị cưỡi ngựa phóng từ xa tới trước mặt Giới Nghi, linh hoạt xoay người nhảy xuống ngựa một cách gọn gàng, thân thủ nhanh lẹ khiến cậu tán thưởng không ngớt.

Nam nhân Quan ngoại dường như ai cũng đều rất tinh thông mã thuật nhỉ! – Giới Nghi âm thầm hạ quyết tâm, một ngày nào đó cậu nhất định cũng phải có thân thủ đẹp như vậy.

“Vân đại ca!” Niên kỷ Thiên Nghị hơn cậu chừng mười tuổi, Giới Nghi thấy xưng hẳn tục danh có vẻ không tốt lắm, nên cậu cứ đại ca mà kêu lớn.

“Giới Nghi!” Thanh âm Thiên Nghị mang chút vội vàng, “Ngươi nói thật đi, chuyện Lăng Sương ép ngươi đại giá thay cô ta, ngươi có gạt ta không?”

“Ta sao lại lừa huynh làm gì?” Giới Nghi tròn mắt khó hiểu, “Xảy ra chuyện gì à?”

“Ai!” Thiên Nghị lững thừng bước, “Ta cũng tin ngươi sẽ không gạt ta, chỉ là… ai, giờ sao lại xảy ra chuyện này cơ chứ?”

“Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”

Thiên Nghị ngừng cước bộ, nhìn thẳng cậu, “Lăng Sương đã xuất hiện, cái cô Lăng Sương trốn chồng đã xuất hiện rồi!”

“Cái gì?” Giới Nghi kinh ngạc không thôi.

“Không chỉ dừng ở đấy đâu.” Thiên Nghị tức giận nói. “Không chỉ thế, ba ngày nữa, cô ta và Thiên Dương sẽ bái đường thành thân.”

“Thật… thật à?” Giới Nghi trong lòng đau xót, cảm giác thấy sự hoảng sợ mờ mịt.

Thành thân? Ừ! đúng rồi! Hai người họ, một bên là thiếu chủ mục trường, thần thái phi dương chói sáng, một người là đệ nhất mỹ nhân Giang Nam, dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn, đã sớm là một đôi trời sinh, lấy thân phận ta so với hai người, vốn đã là khoảng cách vĩnh viễn không cách nào chạm tới.

Trong lòng tràn ngập thê lương, đột nhiên cậu lại nhận ra cảm tình dành cho Thiên Dương một cách rõ ràng, cũng không nên lừa mình dối người nữa. Nhưng biết rồi thì sao? Trời xanh nếu nhân từ với cậu một chút, không nên cho cậu biết Thiên Dương đối với cậu có ý nghĩa quan trọng đến mức nào… khi cậu đã vĩnh viễn mất người ấy…

Ít nhiều gì, nửa đêm từng trộm ngắm nhìn dáng vẻ say ngủ của người ấy, ngày ngày từng lén thu trọn thần thái phi dương ấy, cũng đã khẩn cầu trời xanh cho cậu được mãi mãi ở vùng đất ấy, ở lại bên người ấy, nhưng giờ…

Ngay cả tình cảm triền miên lẫn mãnh liệt đêm ấy, cũng chỉ có thể trở thành hồi ức vĩnh hằng thôi, … Thiên Dương sắp thành thân rồi!

“Chỉ thế thôi? Chỉ một câu “Thật à” thế thôi sao?” Thiên Nghị bất mãn nói. “Ngươi không cùng ta đi cản bọn họ à?”

Nhất thời, Giới Nghi cảm thấy Thiên Nghị như nhìn thấu tâm tư cậu.

“Vì… vì cái gì lại phải ngăn cản?” Cậu lắp bắp hỏi.

Thiên Nghị nhìn cậu một cách kỳ quái.

“Ngươi điên à, không ngăn cản sao được? Ngươi quên Lăng Sương cùng gã khác chạy trốn đó sao, trong lòng cô ta có người khác, ai biết được cô ả có từng qua người khác không?”

Lời nói chẳng dè chừng này làm mặt Giới Nghi nóng bừng lên như bị sốt.

“Ngươi đỏ mặt cái gì? Cũng không có nói ngươi!” Thiên Nghị cáu lên. Nhưng nhìn tiểu Giới Nghi mặt mũi đỏ bừng bừng thì thấy rất thú vị nha ~~~

“Tiểu thư… nàng…” Giới Nghi bỗng chần chừ, không biết nên hay không nên nói.

Nếu cậu nhớ không nhầm, tiểu thư nói nàng đã có cốt nhục của Tiêu công tử, nên cậu mới nguyện ý thay nàng, để hai người có thể trở thành một gia đình chung sống bên nhau, nhưng… giờ tiểu thư không chỉ xuất hiện, lại còn gả cho Thiên Dương, nhất thời cậu không thể xác định được khi đó tiểu thư nói chuyện thật được bao nhiêu phần.

Có lẽ, chuyện hoài dựng cũng như chuyện chiếc vòng ngọc, chỉ là muốn hù cậu thôi!

“Ta thấy Thiên Dương cũng chẳng vui vẻ gì khi phải lấy cô ta, nếu giờ có ngươi hỗ trợ đứng ra vạch trần bộ mặt thật của Lăng Sương, để bá phụ không hy vọng vào đám thiên kim tiểu thư nữa!”

“Này… Như thế không được đâu!”

Cậu cũng không muốn làm lớn chuyện, càng không muốn làm người chia rẽ đôi uyên ương. Tiểu thư nếu đã quay trở lại, chắc cũng đã cùng đường rồi, nên mới đến vùng Quan ngoại nàng vô cùng chán ghét này. Tư vị không còn lối thoát ấy cậu cũng đã nếm trải qua rồi, sao có thể để tiểu thư cũng rơi vào hoàn cảnh giống cậu?

Huống chi, không biết khi lấy tiểu thư Thiên Dương sẽ bày ra biện pháp gì đây! Nhớ khi cậu mới tới, Thiên Dương cũng biểu diễn một vẻ bề ngoài nhếch nhác để thử cậu, giờ có khi cũng bê nguyên xi ra dùng!

“Không có gì là không được!” Thực chất Thiên Nghị cũng chẳng phải đồng tình hay gì gì cả, chẳng qua trong lòng hắn sớm đã cân nhắc một phen.

Giả như bây giờ Thiên Dương cưới vợ, tiếp theo bị ép hôn nhất định chính là hắn. Niên kỷ hắn so với Thiên Dương cũng lớn hơn, sao có thể thoát được?

“Hiện tại ngươi theo ta đến mục trường Vân gia ngay, đem hết chân tướng sự thật nói cho bá phụ biết, ông sẽ không ép Thiên Dương nữa.”

“Ngày mai thì hơn!” Giới Nghi lùi lùi, tránh cánh tay Thiên Nghị đang hướng tới. “Giờ cũng đã muộn rồi, huynh… huynh còn chưa dùng cơm mà!”

“Thế à!” Thiên Nghị sờ sờ bụng, nơi đang réo ùng ục.

Lúc trước thu dụng Giới Nghi, không hề biết cậu lại là một tay giỏi trù nghệ đến thế, làm ra mấy món ăn ngon miệng quá chừng, khiến hắn mỗi ngày đều đúng giờ xuất hiện trước bàn ăn.

“Ngươi chuẩn bị đồ ăn hết cả rồi à?”

Trông dáng vẻ ham ăn của hắn, Giới Nghi không nhịn được, bật cười.

“Đã sớm chuẩn bị đâu đấy hết rồi, chỉ chờ huynh về thôi.”

“Vất vả rồi!”

Chẳng những giúp hắn chỉnh lý gia vụ, chuẩn bị cơm ba bữa, ngay cả chuyện của mục trường cũng cố gắng làm, thu dụng Giới Nghi thật sự là quá lời nha~~

“Không cần phải làm đến mệt thế, ta thu nhận ngươi cũng không phải muốn ngươi lao lực đến chết đâu!”

“Ta không có mệt!” Giới Nghi cười cười. Mệt một chút, đến tối mới dễ ngủ, sẽ không phải suy nghĩ những điều không nên nghĩ.

Không hiểu sao khi thấy vẻ tươi cười của Giới Nghi, Thiên Nghị lại nổi lên chút đau lòng. Có một số việc, như nỗi buồn trong lòng của Giới Nghi, hắn cũng không giúp được gì! Mỗi lẫn thấy cậu gượng gượng cười, hắn cũng khó chịu.

Như tâm địa thiện lương của Giới Nghi, chỉ luôn nghĩ cố gắng nỗ lực, đáng ra nên được mãi vui vẻ hạnh phúc, nhưng trời xanh lại không muốn thế. Ai~~ Nếu hắn có thể mang đến niềm vui cho Giới Nghi thì tốt biết bao, nhưng hạnh phúc phải là bản thân tự thân tìm kiếm, không phải người khác có thể mang đến được!

***

.

Lại là ban đêm, lần thứ hai ra đi lại là ban đêm! Chỉ là giờ đây vận khí cậu cũng không tồi, ánh trăng sáng tỏ, như chỉ lối dẫn đường cho cậu.

Giới Nghi lại mang theo bao phục ít ỏi đến đáng thương, một lần nữa bước vào cuộc hành trình. Chẳng qua giờ đây, sẽ không còn may mắn gặp được người hảo tâm như Thiên Nghị thu nhận cậu nữa. Giới Nghi lắc lắc đầu, gằn lòng nhắc nhở bản thân không được sợ hãi.

Vừa không muốn trở thành người chia rẽ nhân duyên của người khác, lại vừa không đủ kiên cường để chứng kiến ngày thành thân của Thiên Dương, cậu chỉ còn biết bỏ đi. Nhưng phải đi đâu đây? Chẳng có nơi đâu có thể khiến cậu thấy quyến luyến, chỉ có ở bên Thiên Dương cậu mới cảm nhận được sự chở che, cảm nhận được vòng ôm ấm áp, nhưng giờ nơi ấy cậu cũng không thể lưu lại được nữa… Thiên Dương ghét cậu!

Địa thế Quan ngoại dường như không giống nhau, mỗi mục trường đều vô cùng rộng lớn lại không theo một kiểu chung, Giới Nghi cũng phải mất một khoảng thời gian mới đến được mục trường Ưng Dương của Thiên Nghị.

Lúc mới đến, cậu cũng nhanh trí một chút, thăm dò mục trường Ưng Dương một vòng, tránh nguy cơ lạc đường.

Vấn đề là, mục trường Ưng Dương và Thiên Phong lại liền nhau, Giới Nghi phát hiện ra thì bản thân đã vô thức hướng mộc ốc tiến đến.

Chỉ nhìn qua một lần nữa thôi! – Chỉ ngó qua một chút, cậu sẽ rời đi ngay. Từ đây về sau một nam một bắc, đường xá xa xôi, cuộc đời này cậu sẽ không gặp lại Thiên Dương nữa, không đặt chân tới căn mộc ốc xinh đẹp ấy được nữa, tất cả chỉ còn lại một chuỗi hồi ức thôi…

Bước vào dãy hàng rào trúc vây lấy mảnh sân, tim Giới Tim đập liên hồi nhìn cánh cửa đang đóng chặt, gian phòng trở nên mờ ảo, đâu đó như phảng phất hình ảnh Thiên Dương ngồi trước bàn, cười cười nói nói dùng cơm, cậu thích nghe nhất là khi Thiên Dương hào hứng nói về viễn cảnh tương lai của mục trường, con ngươi có thần đen láy sáng ngời, như ánh lên tia tự tin không gì có thể khuất phục…

Bỗng phía sau truyền tới tiếng vó ngựa dồn dập, Giới Nghi có chút hoảng hốt theo thói quen trước đây, nghe tiếng vó ngựa, cậu vội chạy ra cửa, chào đón Thiên Dương sau một ngày vất vả trở về. Giới Nghi mang vẻ mặt rạng rỡ, nhìn người đang xuất hiện dưới ánh trăng.

Nhưng thấy rõ người đang tới, nụ cười trên mặt chợt ngưng lại.

Không phải huynh ấy, không phải Thiên Dương!

Thiên Nghị bay vọt xuống ngựa, tới trước mặt Giới Nghi

“Làm gì vậy, vì sao không nói câu nào đã bỏ đi?” Hắn trực tiếp mắng cậu. “Làm ta sợ muốn chết, nửa đêm tìm không thấy, còn tưởng ngươi bị làm sao, may là ta đoán ra ngươi có thể đã bỏ trốn!”

“Ta…” Giới Nghi chột dạ cúi gằm mặt xuống.

“Vì sao lại bỏ đi?” Thiên Nghị vươn tay nâng mặt cậu lên, nương theo ánh trăng quan sát mặt cậu.

“Ta… ta không thể vạch trần tiểu thư…” Giới Nghi khó xử nói.

“Vì sao?”

“Tiểu thư… dù sao cũng có ân với ta, ta không thể lấy oán báo ân được.”

“Riêng chuyện ngươi không để ý tới thân phận nam nhân thay cô ta xuất giá đã đủ hoàn lại đại ân đại đức cho cô ta rồi.” Thiên Nghị khinh thường nói. “Huống chi, chỉ cần thấy chủ ý xấu xa của cô ta ép một nam nhân đại giá, cũng biết nữ nhân này có bao nhiêu tồi tệ rồi. Biết rõ kiểu gì cũng bị vạch trần, Vân gia cũng bẽ mặt, nhưng cô ta vẫn kiên trì làm đến cùng, mà cho dù có muốn tìm người thay cô ả xuất giá cũng nên tìm nữ tử a! Nếu cứ để thế này, đến cuối người vui sướиɠ là cô ta – Lăng Sương, còn Thiên Dương thì hoàn toàn không. Giới Nghi! Lòng dạ nữ nhân này quá xấu xa!”

“Không… có lẽ … không phải thế đâu…” Giới Nghi do dự. “Tiểu thư… nàng… nàng cũng không phải người…”

“Giới Nghi!” Thiên Nghị bắt lấy cánh tay cậu, thành khẩn: “Ngươi không muốn Thiên Dương hạnh phúc sao? Ngươi nghĩ hắn cưới Lăng Sương sẽ có hạnh phúc sao?”

“Ta…” Giới Nghi nhất thời không biết nói gì.

Cậu đương nhiên hy vọng Thiên Dương hạnh phúc, nhưng… không biết ai mới có thể khiến Thiên Dương hạnh phúc đây? Chỉ biết, người ấy không phải cậu…

Ngay lúc hai người đang cầm tay im lặng, cánh cửa phía sau đột nhiên “Nha” một tiếng, mở ra. Có người đứng ngay cánh cửa, làm hai người giật nẩy mình.

“Ai đấy…” Thiên Dương đang hỏi thì chợt ngưng lại, trợn mắt nhìn thấy dưới ánh trăng là một đôi đang nắm tay nhau thân thiết.

Đây… là tình huống gì? Thiên Nghị thế nào lại ở cùng với Nghi nhi? Nghi nhi… Thiên Dương nhíu hết cả lông mày lại, nhanh chóng sải bước đến, vươn tay tách hai người đang tay trong tay ra, kéo Giới Nghi về bên hắn.

Thiên Dương nhìn sâu vào cặp mắt tinh thuần mà lạnh nhạt của Giới Nghi, khuôn mặt thanh tú u sầu khiến nội tâm hắn nổi lên ngũ vị hỗn tạp. Bất luận thế nào, giờ Giới Nghi cũng đã trở về bên hắn, mặc dù màn vừa rồi làm hắn rất rất không vừa lòng.

Thời gian như ngưng đọng trong yên tĩnh, chỉ có hai đôi mắt chăm chú nhìn nhau, thật lâu vẫn chưa nói gì. Lâu sau, Thiên Dương mới phá đi bầu không khí trầm mặc.

“Ngươi khỏe không?” Xem ra cũng không khỏe lắm, có chút tái nhợt, tiều tụy.

“… Hoàn hảo…” Giới Nghi nhìn trong mắt người đối diện vụt qua tia sáng, bình thản nói: “Xin lỗi, ta lập tức đi ngay.”

Thiên Dương gắt gao nắm chặt cánh tay Giới Nghi, không tính buông tay.

“Ngươi sao lại cùng một chỗ với Thiên Nghị?”

“Là Thiên Nghị đại ca thu nhận ta.”

“Thật không?” Thiên Dương cực kỳ không có tư vị.

Hắn tìm đi tìm lại vùng xung quanh mục trường, chỉ có điều lại hoàn toàn không nghĩ tới mục trường Ưng Dương. “Ngươi không sợ Thiên Nghị?”

Giới Nghi lắc đầu. “Thiên Nghị đại ca là người tốt.”

“Vậy là tốt rồi, ta đã rất lo lắng…”

“Huynh yên tâm!” Giới Nghi vội vàng cam đoan. “Ta chỉ đi ngang qua đây thôi, giờ sẽ lập tức rời đi, sau này sẽ không xuất hiện trước mặt huynh nữa.”

Thiên Dương gượng cười chua sót.

Đây là báo ứng sao? Nghi nhi lại vội vã tránh hắn! Trong lòng tuôn trào hàng thiên ngôn vạn ngữ, nhưng hắn lại không biết mở miệng như thế nào, nhưng hắn cũng đã khẳng định được tâm ý muốn Nghi nhi ở lại bên hắn.

“Thiên Dương.” Thiên Nghị lên tiếng nhắc hai người sự tồn tại của mình, không khí giữa hai người quả thật rất kỳ quái, như một thế giới riêng không ai có thể chen vào, này… hắn thành người vô hình rồi đó ~~

“Không phải ngươi sắp thành hôn sao, thế nào giờ còn ngủ ở đây?”

Thiên Dương linh mẫn cảm thấy thân người trước mặt thoáng cứng lại, trong lòng hớn hở. Nhưng vẫn phóng mắt oán giận trừng Thiên Nghị, không hiểu trong hồ lô vị đường huynh của hắn đang chứa thứ gì.

“Ta sẽ không thành thân với bất cứ kẻ nào.” Lời này là hắn nói với Giới Nghi.

Trong lòng cậu giao động, tròn mắt nhìn Thiên Dương.

“Nếu chỉ cần nói không cưới là có thể không cưới, thì sao giờ Lăng Sương kia còn ở Vân gia mục trường?” Thiên Nghị giễu cợt. “Ta cũng sẽ không cần phải tân tân khổ khổ đi tìm cái đồ vô tình vô nghĩa này về, đi mà không nói một tiếng, đúng là tiểu tử xấu xa.”

Vừa nói xong, Thiên Nghị vói tay kéo lỗ tai Giới Nghi, làm cậu ăn một trận đau nhói, không chịu được phải đứng dậy. Thiên Dương thấy thế, đập mạnh vào tay hắn.

“Đừng có động tay động chân vào Nghi nhi!” Thiên Dương cả giận.

“Ta là ân nhân của hắn, giáo huấn một chút thì có làm sao?” Thiên Nghị không cam lòng vung vẩy tay. “Giới Nghi, ngươi nói có đúng không?”

“Đúng!” Giới Nghi vội vàng gật gật đầu.

Thiên Dương cực kỳ ghét điệu bộ vâng vâng dạ dạ của Nghi nhi với người khác, Nghi nhi… Nghi nhi chỉ có thể nghe lời hắn thôi!

“Sau này ta sẽ chiếu cố Nghi nhi, không nhọc ngươi lo lắng.”

“Chẳng phải…” Thiên Nghị ngạc nhiên nói: “… Ngươi đuổi Giới Nghi ra ngoài rồi sao?”

“Đó chỉ là hiểu lầm thôi.” Thiên Dương vội thanh minh.

“Thật không?” Vẻ mặt Thiên Nghị tràn đầy hứng thú. Mị lực của Giới Nghi thật không thể xem thường, ngay cả Thiên Dương cũng thích gần gũi hắn.

“Thôi thôi, đã khuya lắm rồi, ta cũng không nhàn rỗi để tán gẫu với ngươi, chúng ta về nghỉ ngơi trước, sáng mai ta sẽ mang Giới Nghi tới mục trường Vân gia vạch trần lời nói dối của Lăng Sương, được chưa?” Thiên Nghị đề nghị.

“Ngươi cứ về, Nghi nhi ở lại với ta.”

“Giới Nghi?” Thiên Nghị dò hỏi.

Cũng không để Giới Nghi có cơ hội trả lời, Thiên Dương vội kéo cậu quay lại trong nhà, đập cửa “Phanh” một tiếng, vứt Thiên Nghị bên ngoài.

***

.

Trời tờ mờ sáng, Giới Nghi chớp chớp mắt mấy cái, từ từ xoay người, thanh tỉnh trong vòng tay mạnh mẽ vững chắc lại vô cùng ấm áp. Cậu nhẹ nhàng động động nửa thân, mái tóc đen nhánh rối bời rủ xuống, đôi ngươi trong veo chăm chú nhìn khuôn mặt đang bình thản say ngủ bên cạnh.

Tối qua bị Thiên Dương lôi vào phòng, chẳng nói chẳng rằng ôm chặt lấy cậu lăn lên giường, cứ như thế đến tận hửng đông.

Lâu rồi không được ngắm nhìn khuôn mặt bình thản yên bình này, Giới Nghi không khỏi nhoẻn một nụ cười ấm áp. Cậu không muốn đánh thức Thiên Dương mới nhẹ nhàng nhỏm dậy, thì phát hiện ra cánh tay hắn cứ ôm chặt lấy mình, ngủ say cũng chẳng chịu buông lơi.

Nhịn không được phải bật cười. Giới Nghi tham luyến dựa vào ***g ngực rộng lớn, áp má lại cảm thụ nhịp tim bình ổn.

Ân! Giới Nghi thoải mái cọ cọ. Ấm áp quá nha! Cả cơ thể lẫn tâm hồn đều như được sưởi ấm.

Ngóc ngóc đầu dậy, nhìn chăm chú khuôn mặt góc cạnh phân minh, tràn đầy anh khí hào hùng, bất giác hình ảnh đêm cuồng loạn ấy lũ lượt kéo về! Chính là đôi môi dày dày này đã bao lần làm cậu xấu hố muốn chết đi được?

Đè nén xuống trái tim đang dồn dập như nhịp trống, Giới Nghi lén tiếp cận đôi môi ấy, hôn trộm một nụ~~~ Tuy chỉ là một nụ hôn nhẹ cũng đủ làm lòng cậu đại loạn.

Đầu ngón tay đang đặt trong ***g ngực chợt truyền đến một đợt rung động, Giới Nghi hoảng sợ trợn tròn mắt, thì thấy ban đầu khóe miệng Thiên Dương khẽ nhếch lên, sau đó dường như không nhịn nổi nữa phá lên cười, đôi mắt thần khí sáng ngời cũng mở ra.

“Huynh… huynh không ngủ?” Hai má cậu nhanh chóng đỏ bừng nóng như núi lửa phun trào.

Chết… chết rồi! Cậu thế mà lại hôn trộm một nam nhân, lại là người đã sớm tuyên bố ghét cậu. Giới Nghi ngượng đến mức chỉ muốn đâm đầu vào đâu chết quách cho xong, vội lôi cái chăn lên chùm kín biến thành con rùa rụt đầu thu lu trong chăn.

“Nghi nhi” Thiên Dương ngồi dậy, ôm cái cục tròn tròn trên giường vào lòng.

Giới Nghi bị cuốn chặt trong chăn không động đậy được, nhất thời không biết nên rúc vào ***g ngực người kia hay nên giãy ra. Nếu dựa vào, không biết Thiên Dương có đồng ý không? Nếu giãy ra, trong lòng lại có chút không muốn.

Cuối cùng, cậu cũng chọn là cứ thoải mái mà dựa cái đã, nếu Thiên Dương không đồng ý kiểu gì cũng đẩy cậu ra.

Thiên Dương nhẹ kéo chăn lộ ra mái tóc đen nhánh, khẽ hôn lên, thở dài thỏa mãn. “Nghi nhi, ngủ có ngon không?”

“Ừm!” Nghi nhi khẽ đáp, gương mặt trắng nõn giờ đã nhuốm một màu hồng đỏ. “Ta ngủ rất ngon.” Có Thiên Dương ở bên, cậu thật sự cảm thấy rất tốt.

“Ta cũng vậy.” Thiên Dương thỏa mãn nói. “Nghi nhi, sau này đừng đi nữa, được không?”

Cậu không trả lời, một lúc lâu sau mới lên tiếng. “Huynh phải thành thân!”

“Ngươi bận tâm?” Thiên Dương hỏi dò.

Giới Nghi chợt giãy dụa muốn thoát thân, Thiên Dương vội ghì chặt lấy cậu.

“Ta không thành thân, được không?”

“Sao lại không thành thân?” Cậu rầu rĩ trong chăn nói vọng ra. “Huynh không lấy tiểu thư, không phải vì huynh có người khác rồi sao, hỏi ta được không làm gì? Ta thì có thể nói gì?”

“Ngươi nhớ rõ là dai!” Thiên Dương mỉa mai.

“Ta đi là được!” Giới Nghi chật vật nói.

“Đừng đi!” Thiên Dương khép chặt vòng tay hơn. “Chẳng có người yêu nào hết, ta chỉ gạt ngươi thôi.”

Giới Nghi nhô đầu ra. “Gạt ta?”

“Ừ!” Thiên Dương bối rối quay đi, trên mặt nổi lên một mạt hồng khả nghi. “Mới đầu, ta chỉ muốn ngươi biết khó mà lui.”

“Thế… hiện tại?” Giới Nghi chϊếp chϊếp hỏi. “Vì… vì sao muốn ta ở lại?”

“Đừng bắt ta phải nói mấy lời đó!” Thiên Dương quẫn bách

“Lời đó?” Giới Nghi mang chút kỳ vọng hỏi.

“Nghi nhi.” Thiên Dương ôm đầu cậu sát ngực, lúc này mới có dũng khí nói ra.”Ta rất giảo hoạt, ta không muốn chưa nghe thấy ngươi nói đã thốt ra trước. Nhưng ta cũng có thể cho ngươi biết, ta thích cùng ngươi một nơi, có ngươi ta rất vui. Ta muốn cả đời cùng nhau ăn cơm, ôm ngươi cùng ngủ.”

“… Ta cũng vậy.” Giới Nghi nhỏ giọng thừa nhận.

“Mấy ngày không có ngươi, ta…” Thiên Dương cẩn thận tìm từ để hình dung thuyết minh cảm giác của mình.

“Rất tĩnh mịch.” Giới Nghi lẩm nhẩm.

“Ừ!” Thiên Dương cúi đầu, sâu trong đôi mắt là tình cảm ngập tràn. “Ta rất tĩnh mịch.”

Lời rỉ tai khe khẽ chan chứa tình cảm cùng ánh mắt thâm sâu khiến cậu chợt sa vào một trận tê dại, vô thức ngẩng đầu nhìn Thiên Dương.

“Ngươi nhìn ta như vậy, phải gánh lấy hậu quả.”

Giới Nghi đang muốn hỏi ‘nhìn như vậy’ là nhìn thế nào? ngay giây tiếp theo, môi Thiên Dương đã chặn miệng cậu lại.

Nhấm nháp làn môi phấn hồng tươi ngon thơm mát làm Thiên Dương nhớ đến tư vị tiêu hồn thực cốt đêm ấy, dấy lên sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ cùng hưởng thụ khác thường trong hắn. Mà Nghi nhi thuận theo vô điều kiện, này khác gì lửa đã cháy còn đổ thêm dầu châm đốt du͙© vọиɠ của hắn, khiến hắn khát khao muốn ngừng cũng không được.

Một lúc lâu sau, Thiên Dương mới buông tha cho đôi môi đã sưng đỏ kia có cơ hội thở gấp, thấy Nghi nhi tinh mâu nửa khép hờ, dung mạo thanh tú như vừa oán trách vừa ngượng ngùng, lại thiêu đốt hắn một đợt lửa nóng, ngay lập tức phủ lên làn môi đỏ mọng mê người ấy một lần nữa.

“Huynh… huynh không được… lại như thế…” Giới Nghi thì thào kháng nghị. “Chúng ta… đều là nam nhân, không thể… làm loại chuyện này được…”

“Ai quy định nào?” Thiên Dương thủ thỉ bên tai cậu. “Ai kêu ngươi nhìn ta như vậy nên ta mới nhịn không được.”

“Nói… nói bậy…” Hơi thở ấm nóng luẩn quẩn bên vành tai mẫn cảm, ngưa ngứa, Giới Nghi rụt cổ lại muốn trốn, nhưng cả người đã bị chế trụ chặt chẽ, trốn đi đâu được?

“Ai bảo nói bậy?” Thiên Dương trêu nghẹo nói. “Vừa rồi ta đã nói hết đâu! Ta không chỉ nhớ ngươi cùng ăn, cùng ngủ, còn muốn cùng ngươi làm thêm mấy chuyện thân mật hơn nữa ~~~”

“Thêm… mấy chuyện thân mật?” Giới Nghi biết giờ mặt mình càng nóng thêm không ít.

Không ổn! Rất không ổn! Mỗi lần gần gũi Thiên Dương, mình chỉ có thể lắp ba lắp bắp, phản ứng trì độn thế này, không bị ăn mới là lạ ~~

“Không phải đêm đó đã từng làm đó thôi!” Thiên Dương vừa nói bóng nói gió vừa vươn tay khẽ vuốt ve khe cổ cậu, tính toán một đường đi xuống thăm dò.

“Không… không được như vậy! Kia… đó là chuyện vợ chồng mới được làm.” Giới Nghi gắng gượng trốn khỏi trận run rẩy toàn thân, ngập ngừng nói mấy lời chẳng có sức thuyết phục ~~

“Đây mới là nói bậy!” Thiên Dương xấu xa nói. “Chỉ cần là những người thích nhau, đều có thể làm chuyện đó.”

“Nhưng…” Chữ ‘Thích’ này đã làm tan rã lớp phòng bị trong trái tim cậu, giọng mang theo nghẹn ngào: “Huynh nói ôm ra không thoải mái, so với nữ nhi thì kém cỏi…”

“Ta nó bậy đó!” Thiên Dương đau lòng không ngừng nhận sai. “Thực ra cảm giác ôm ngươi rất tốt, khi ấy ta đã từng muốn làm lần nữa, nhưng lại sợ ngươi bị đau…”

“Ban đầu tốt lắm… nhưng sau đó… rất đau…”

“Quả nhiên đã làm ngươi đau rồi!” Thiên Dương yêu thương nói. “Cho ta một cơ hội, lần này ta nhất định sẽ hảo hảo đối xử, không bao giờ làm đau ngươi nữa.”

“Đừng… đừng có ở trên giường nói mấy lời không đứng đắn này!” Giới Nghi xấu hổ không dám ngẩng đầu dậy.

“Không nói trên giường thì nói ở đâu? Đây là ta nó thiệt tình đó!” Thiên Dương ngả ngớn: “Yên tâm, lần này ta sẽ làm ngươi thật thoải mái, siêu thoải mái luôn ~~”

Vừa nói xong, hắn thực hành luôn lời vừa nói.

Kéo tay Giới Nghi đặt tại hạ phúc của mình, vừa tiếp xúc với du͙© vọиɠ nóng rực của hắn, mặt mũi cậu tưng bừng phát đỏ. “Huynh… huynh… sao lại…” Giờ thì ngay cả nói cậu cũng không nói hoàn chỉnh được, ngón tay không ngừng run rẩy lại càng tiếp xúc tới nơi đang hừng hực khí thể kia.

“Ta muốn ngươi! Nghi nhi!” Thiên Dương cầm tay cậu ma sát lên xuống.

Trong lòng cậu biết thế này không đúng, nhưng thấy tình cảm Thiên Dương dành cho mình, cậu có thể cự tuyệt sao?

Thôi! Loại quan hệ này không có khả năng kéo dài, càng không có cái gọi là “tương lai”. Đã không thể bên nhau lâu dài, những ngày ấm áp bình thản như vậy cũng chỉ là sự ảo tưởng thôi…

Một khi đã thế, ta nên nắm chắc hạnh phúc trong chớp mắt này đi, hảo hảo ở bên huynh, hảo hảo chiều chuộng dung túng huynh. Để một ngày kia, huynh đuổi ta đi, ta cũng lưu giữ đủ kí ức hạnh phúc này…

“Thiên Dương…” Cậu run run chạm vào du͙© vọиɠ Thiên Dương, thuận theo chỉ thị của hắn, nhẹ nhàng vuốt ve, khiến Thiên Dương hân hỉ thở dốc từng ngụm.

“Ta thích ngươi gọi tên ta.” Thiên Dương vùi đầu vào cần cổ mảnh khảnh của cậu, liên tiếp hạ những hôn ngân trên làn da trong suốt như bạch ngọc, thuận tiện cảm nhận mạch đập dồn dập nơi cổ cậu. Đấy là vì hắn mà loạn nhịp nha ~~

“Thật xinh đẹp…” Chỉ cần tăng chút xíu lực đạo, làn da tuyết trắng sẽ ẩn hiện những dấu vết hồng hồng, như những cánh đào xuân lạc giữa nền tuyết đông trắng lạnh, thật sự diễm lệ vô cùng.

“Có sợ không?” Thiên Dương vén những lọn tóc dính trên má cậu để lộ ra khuôn mặt hoàn mĩ. Làn da trắng nõn giờ đã phiếm một màu hồng ửng, làn mi cong dài rung rung làm mờ đi những tia nắng mai tạo thành vệt bóng râm trên khuôn mặt, đôi phượng mâu ba quang lưu chuyển, hiển hiện rõ sự tín nhiệm hoàn toàn hiến dâng hắn.

“…Không sợ…” Ngắm nhìn kỹ khuôn mặt tuấn mỹ trước mắt, cơ thể cường tráng rắn chắc, như có thể gánh vác được vô vàn gian nan cơ cực, Giới Nghi không khỏi hoa mắt.

“Nghi nhi…” Giới Nghi hoàn toàn tin tưởng làm trong lòng hắn dâng lên luồng cảm xúc mãnh liệt, hấp tấp khẩn trương như lần đầu tiên của thiếu nam.

Cúi đầu hôn lên cánh hoa hồng mật, hay tay miết nhẹ lên làn da trắng nõn không tỳ vết trước ngực. “Da ngươi sờ thật thích… như mảnh lụa tằm mềm mượt đến huyền diệu.”

“Ngươi sẽ thích… ta sẽ đối đãi thật tốt, cho ngươi thoải mái, thật thoái mái…” Thiên Dương lẩm bẩm. Đây là lần đầu tiên hắn “hầu hạ” ái nhân như thế, ôn nhu từ tốn đặt từng nụ hôn, như sợ người trong lòng sẽ bị thương.

Thực như lời Thiên Dương, cậu rất thích hắn cẩn thận che chở, động tác ôn nhu, cảm giác vui sướиɠ tràn ngập tất cả ngõ ngách trong đại não.

Giới Nghi dần khép hai mắt lại, cơ thể run rẩy, cố gắng phối hợp với động tác Thiên Dương, hy vọng mình cũng có thể mang lại cho hắn nhiều khoái hoạt.

Thiên Dương yêu thương hôn lên môi cậu, vầng trán, đôi mắt, làn môi, từng ngụm từng ngụm không chừa chỗ nào, ngay cả rốn cũng không tha, cố gắng làm giảm bớt sự kháng cự từ bản năng của cậu.

“Thiên Dương, huynh… “ Giới Nghi cắn môi dưới, đau lòng nhìn Thiên Dương mày kiếm đã nhíu lại, hắn chắc hẳn đã nhẫn rất vất vả! – “Ta… ta có thể, huynh… không cần nhẫn nhịn…”

“Nghi nhi, ngươi… ngốc này, ta có thể nhẫn được!” Tâm tư đơn thuần quan tâm của cậu làm Thiên Dương có thể nào không đau lòng, không yêu thương?

Giới Nghi lắc lắc đầu. “Huynh không cần nhẫn!” – cậu nhắc lại.

“Ngốc!” Thiên Dương nắm lấy du͙© vọиɠ non nớt đã từng bị hắn mơn trớn qua, răng môi ra sức đùa nghịch làn môi hồng mọng của cậu, bàn tay phía dưới hơi hơi sử lực khiến hơi thở cậu loạn cả lên ~~

Tay dưới càng gia tăng kỹ xảo nhu lộng, xoa nắn, bản năng sinh lý làm thân cậu run lên, hạ thân se sẽ ngẩng đầu, cậu hé môi thở gấp, này tư thái diễm lệ liêu nhân quá chừng ~~~ Thiên Dương tham nhập đầu lưỡi vào miệng cậu xục xạo quấy nhiễu, khiến Giới Nghi nhịn không được run lẩy bẩy

Du͙© vọиɠ tràn ngập đáy mắt Thiên Dương, so với Giới Nghi thì mãnh liệt hơn trăm ngàn lần, hắn khuyến dụ: “Đúng rồi, chính là như thế, Nghi nhi, thả lỏng ra, cảm thụ du͙© vọиɠ của cơ thể.”

Toàn thân trên dưới đều lấp kín những nụ hôn của Thiên Dương, ngay cả nơi tư mật cũng không thoát, nhất là nơi thầm kín ấy được Thiên Dương hảo hảo yêu thương một hồi. Du͙© vọиɠ Thiên Dương giương cao, kìm lòng không đậu kéo tay Giới Nghi động đến nơi đang vì cậu mà hừng hực thiêu đốt.

Thấy du͙© vọиɠ trong lòng bàn tay cậu thì càng nóng lên, hắn hổn hển yêu cầu: “Nghi nhi, hôn nơi ấy được không? Ta chỉ muốn xem ngươi hôn nhẹ lên cái đang nhiệt tình này một tý thôi ~~~”

Vì xuất từ yêu cầu của Thiên Dương, cậu không cách nào cự tuyệt. Cổ họng khô khốc, căn bản chưa từng tưởng tượng một ngày nào đó lại làm chuyện này với nơi ấy của nam nhân. Nhưng cậu vẫn từ từ hạ thấp người, thuận theo yêu cầu của Thiên Dương, hôn lên nơi đang ngập tràn du͙© vọиɠ kia. Chỉ có điều do quá ngượng ngùng mà cậu không biết phải tiếp tục thế nào.

Thiên Dương len tay vào từng lọn tóc cậu, không ngừng chỉ dẫn cậu phải làm thế nào.

“Đúng rồi, nhẹ hơn chút… không cần dùng cả răng nanh thế… Đúng rồi, nhẹ nhàng hàm trụ, đừng dùng sức…” Hắn phả ra tiếng hút khí thỏa mãn, những kí©ɧ ŧɧí©ɧ không thuần thục của Giới Nghi càng làm hắn khó mà nhẫn nại được. “Đúng, chính là như thế…”

Cổ họng bị dị vật xâm nhập làm Giới Nghi nuốt vào nhả ra rất khó khăn, dịch thể ngân bạch không ngừng tràn vào trong miệng, từng hơi thở dưới ánh nến càng trở lên *** mỹ, khiến cả người cậu bao trùm một loại phong tình đặc biệt, khác hẳn vẻ thanh thuần thường ngày.

Nhìn dáng vẻ phong tình vạn chủng của Nghi nhi, Thiên Dương phát ra tiếng gầm khàn khàn, lập tức lật người Giới Nghi lại, cấp tốc xâm nhập hoàn toàn vào cơ thể cậu, cảm giác bao siết làm hắn thêm thú tính đại phát, không kiềm chế được trong cơ thể Giới Nghi va chạm càng kịch liệt hơn, không còn đủ lí trí bận tâm xem Giới Nghi có thích ứng được hay không.

“A…” Thình lình bị tiến nhập làm cậu không khỏi hô kinh hô một tiếng.

May mà đã được bôi trơn qua, dũng đạo chặt chẽ mà khô ráp đã kịp ẩm ướt, có hơi đau nhưng không quá dữ dội. Mà Thiên Dương hôn lên môi cậu, hôn tới khi cậu vì đau đớn mà bất giác rơi lệ, đến khi những lời nỉ non ái ngữ phát ra, khiến cậu cũng dần quên béng cái gọi là ‘đau đớn’.

Giới Nghi có thể cảm giác được sự tồn tại của Thiên Dương, thứ hỏa nhiệt bị bao chặt trong cơ thể đã nói cho cậu biết, đợi cơn đau dần giảm xuống, cậu chậm rãi di động chân, lập tức nghe thấy tiếng thở dốc của Thiên Dương.

Khóe môi cậu cong lên, vui vì mình cũng có thể ảnh hưởng đến Thiên Dương, không khỏi khẽ ngân nga âm thanh sung sướиɠ, thân thể kề sát vóc dáng cường tráng Thiên Dương, đong đưa cơ thể phối hợp từng đợt tiến xuất cấp tốc, bất đầu hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ…

Người trong lòng phản ứng càng khiến Thiên Dương mất toàn bộ tự chủ, càng thêm cuồng phóng tình cảm mãnh liệt…

“Nghi nhi, ta muốn ra, được không?”

“Ừm…” Giới Nghi cũng cuồng loạn gật đầu.

“Ta muốn phóng bên trong ngươi, được không?”

“Huynh… huynh thích là được rồi…”

Gầm nhẹ một tiếng, một luồng nhiệt lưu phóng nhanh ra, Giới Nghi chỉ cảm thấy trong người nóng lên, cũng theo đạt tới cao trào. Sau khi giải phóng, cảm giác mệt mỏi uể oải làm mắt cậu dần khép lại, nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.

Rất lâu sau đó, Dương ngừng thở dốc, cúi đầu nhìn Nghi nhi trong lòng hắn đã ngủ say từ lúc nào, trên gương mặt trắng ngần mang vẻ mệt mỏi, nhưng cũng có cả một nụ cười an tâm.

Cánh tay cường tráng vừa ôm chặt lại vừa như bảo hộ quanh thắt lưng Giới Nghi, kéo cơ thể mảnh khảnh lãm vào ***g ngực rắn chắc của mình, ngả đầu vào mái tóc đen bóng hít mùi hương nhàn nhạt nơi cậu. Hai người thân mật ôm nhau, cùng chìm vào giấc ngủ sâu.