Sau Khi Liên Hôn Beta Ốm Yếu Mang Thai Rồi

Chương 2

Người đàn ông cao lớn và lạnh lùng ấy chỉ im lặng nhìn cậu, ánh mắt không chút cảm xúc.

Khoảnh khắc hai ánh mắt giao nhau, Thẩm Già Dư như cảm nhận được luồng không khí xung quanh đột ngột lạnh giá, tựa như mình vừa bước ra giữa trời tuyết vậy.

Bao trùm bởi luồng khí lạnh lẽo, cậu mở miệng định nói gì đó nhưng sự căng thẳng khiến cậu không thốt nên lời.

Văn Tu Hành bình tĩnh, lãnh đạm quan sát cậu trai trước mặt, cũng là đối tượng liên hôn mà ba anh đã chỉ định.

Gầy gò, nhỏ bé, mong manh, đó là những từ đầu tiên anh nghĩ đến khi nhìn thấy cậu.

Đôi mắt và mái tóc của cậu có màu vàng hồng nhạt, tựa như một đóa hồng dễ dàng bị bẻ gãy.

Chỉ nhìn bề ngoài thì cậu giống với những omega điển hình hơn.

Nhưng cậu không hề tỏa ra bất kỳ pheromone nào.

Văn Tu Hành khẽ cau mày, im lặng vài giây rồi cất giọng trầm lạnh lên hỏi: "Cậu là beta à?"

Nghe câu hỏi, cuối cùng Thẩm Già Dư cũng thoát khỏi cảm giác chóng mặt và bối rối.

Hàng mi dài khẽ rung lên, cậu nhẹ nhàng gật đầu, giọng nói mềm mại pha chút hồi hộp: "Vâng, thưa ngài."

Sau câu trả lời, không khí lại bị bao trùm bởi sự im lặng.

Thẩm Già Dư bất giác mím môi, những ngón tay lặng lẽ siết chặt lấy vạt áo.

Có lẽ vì đây là lần đầu gặp mặt, hoặc cũng có thể do áp lực từ khí thế của đối phương. Trong suốt mười tám năm cuộc đời, đây là lần đầu tiên cậu đối mặt với một alpha có sức uy hϊếp lớn đến vậy.

Cả người cậu như bị đóng đinh tại chỗ, cứng đờ và lúng túng há miệng định nói gì đó.

Nhưng chưa kịp lên tiếng thì một giọng nói trầm ổn, không hề mang theo cảm xúc gì đã cất lên.

"Văn Tu Hành."

Ánh mắt màu hoa hồng của Thẩm Già Dư lập tức chạm phải đôi con ngươi màu bạc lạnh lùng của đối phương. Lúc này, cậu mới phản ứng lại, hóa ra người kia đang tự giới thiệu.

Trong giọng nói của Thẩm Già Dư vẫn còn vương chút căng thẳng, nhưng cậu nhanh chóng đáp lại: "Chào anh, tôi tên là Thẩm Già Dư."

Không khí lại một lần nữa chìm vào tĩnh lặng. Thẩm Già Dư thậm chí có thể nghe được tiếng những bông tuyết bên ngoài cửa sổ rơi xuống một cách khe khẽ và cả nhịp thở của chính mình nữa.

Người đàn ông trước mặt cao hơn cậu nhiều, vẫn lặng lẽ cụp mắt nhìn xuống. Trên khuôn mặt Alpha không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào khiến cậu không đoán được đối phương đang nghĩ gì.

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi họ gặp nhau, những bông tuyết đọng lại trên vai chiếc áo khoác đen của người đàn ông đã tan biến hết, để lại một vài vệt ẩm thoáng qua.

Tuy nhiên, bầu không khí căng thẳng giữa hai người rất nhanh chóng bị cắt ngang bởi sự xuất hiện của một người quản gia đang tiến tới gần.

Quản gia đầu tiên cúi người chào Văn Tu Hành, sau đó hơi nghiêng mình về phía Thẩm Già Dư.

Thẩm Già Dư cũng lịch sự đáp lại bằng một cái chào cẩn trọng.

Quản gia mỉm cười rồi nói với Văn Tu Hành: "Thiếu gia, tiên sinh đã chờ cậu rất lâu rồi. Mời cậu đi theo tôi."

Trong căn nhà chính của nhà họ Văn này, "tiên sinh" hiển nhiên ám chỉ ba của Văn Tu Hành, ông Văn Trình.

"Xin lỗi, tôi xin phép." Văn Tu Hành quay sang Thẩm Già Dư, lễ độ nói.

"Không sao đâu, anh cứ làm việc trước đi..." Thẩm Già Dư khẽ đáp, giọng nhẹ nhàng và dè dặt.

Alpha không nói thêm lời nào mà chỉ nhạt nhẽo dời ánh mắt rồi bước theo quản gia rời khỏi phòng khách.

Sau lưng bọn họ, Thẩm Già Dư từ từ buông lỏng bờ vai, đôi mắt cũng cụp xuống đầy thầm lặng.

---

Trong phòng làm việc, một người đàn ông Alpha trung niên ăn mặc chỉnh tề đang chăm chú đọc tờ báo ngày.

Tiêu đề lớn trên trang nhất nổi bật với dòng chữ: [Nghe nói chủ tịch tập đoàn Văn Thị sắp được bổ nhiệm làm Thủ tướng Nội các, nhưng lại muốn hủy hôn ước lâu năm với nhà họ Thẩm.]

Dòng tiêu đề phụ bên dưới tiếp tục: [Nhà họ Thẩm đã tuyên bố phá sản hai tháng trước, lại thêm biến cố đột ngột khi gia chủ phải cấp cứu ICU và đến giờ vẫn hôn mê.]