Sau Khi Nữ Phụ Ác Độc Có Hệ Thống Biến Mèo [Giới Giải Trí]

Chương 14

Chẳng lẽ, Lâm Thư Vi đã nhờ Thành Hạo Hiên giúp liên lạc với bác sĩ Vương?

Nếu có thể sớm trở lại làm người, Hoắc Ngu sẽ giúp Lâm Thư Vi tìm bác sĩ Vương ngay. Cô hy vọng Thành Hạo Hiên có thể nhanh chóng giúp Lâm Thư Vi liên lạc với bác sĩ.

Lâm Thư Vi dùng khoản thù lao mới từ chương trình thực tế để đóng thêm một tháng tiền viện phí và thuốc men cho Lâm Thư Tiêu, sau đó mang Hoắc Ngu quay lại thăm em gái trước khi rời khỏi bệnh viện.

Hạnh phúc của Lâm Thư Vi vẫn dao động thất thường, giờ đã giảm xuống còn -270.

Rời khỏi bệnh viện, sắc mặt của cô vẫn không giãn ra được. Vấn đề của Lâm Thư Tiêu khiến cô không ngừng lo lắng.

Hoắc Ngu cũng vì vậy mà cảm thấy tâm trạng nặng nề theo.

Dù có kêu meo meo hay làm nũng, hiệu quả "bán manh" của cô cũng không còn như trước, hạnh phúc chỉ tăng rất ít.

"Phải trở lại làm người thì tôi mới giúp cô ấy tăng hạnh phúc nhanh hơn được!" Hoắc Ngu tự lẩm bẩm. "Nếu nhờ anh trai tôi giúp, chắc chắn sẽ tìm được bác sĩ đó ngay. Này, 006, có cách nào nhanh chóng tăng hạnh phúc của cô ấy không?"

"Ký chủ, cô có thể liếʍ tay hoặc mặt cô ấy. Đây được xem là cách trực tiếp để thú cưng bày tỏ sự yêu thương và phụ thuộc." 006 trả lời rất nghiêm túc.

"Phụt... bắt tôi đi làm một con mèo liếʍ sao? Đừng hòng!!" Hoắc Ngu đỏ mặt phản đối, giữ chặt lấy tôn nghiêm của mình.

Lâm Thư Vi tắm xong, vừa lau tóc vừa bước ra, thấy con mèo nhỏ của mình đang gà gật, cái đầu nhỏ cứ gục lên gục xuống.

Trông vừa đáng yêu lại vừa đáng thương.

"Buồn ngủ thì ngủ đi." Cô nói khẽ, nhẹ nhàng bế Hoắc Ngu đặt vào chỗ ấm áp.

Hoắc Ngu lập tức tỉnh táo.

Mặc dù trước đó cô kiên quyết không muốn làm "mèo liếʍ", nhưng khi nhìn thấy chỉ số hạnh phúc giảm sút thảm thương, cô bắt đầu dao động.

Giữa liếʍ hay không liếʍ, cô giằng co với chính mình rất lâu, đến mức Lâm Thư Vi đi tắm rồi quay lại mà cô vẫn chưa quyết định.

Cô mở mắt, nhìn về phía Lâm Thư Vi.

Sau khi tắm xong, người cô ấy tỏa ra mùi hương rất dễ chịu, mái tóc buông xõa, đường nét gương mặt dịu dàng, toát lên vẻ hiền hòa. Chỉ có điều, trong ánh mắt vẫn còn đọng lại chút u sầu không tan được.

Dưới mắt Hoắc Ngu, hình ảnh đó có một vẻ đẹp mơ màng khó diễn tả.

"Xấu chết đi được!" Hoắc Ngu lắc đầu, tự phủ nhận suy nghĩ của mình.

"Ngủ thôi." Lâm Thư Vi khẽ vuốt lưng mềm mại của Hoắc Ngu.

Hoắc Ngu nhắm mắt lại, nằm xuống, cảm nhận bàn tay của Lâm Thư Vi đang ở rất gần miệng mình.

Cô liếc nhìn chỉ số hạnh phúc, do dự vài giây, rồi như có ma xui quỷ khiến, cô thè lưỡi liếʍ nhẹ lên mu bàn tay của Lâm Thư Vi, sau đó lập tức rụt lưỡi lại.

Cảm giác mặt mình nóng ran, Hoắc Ngu cố gắng tìm lý do biện minh: chỉ là thử nghiệm xem chỉ số hạnh phúc tăng được bao nhiêu, có đáng để cô "hy sinh" chút tôn nghiêm không.

Dù sao, ngoài cô ra, không ai biết chuyện này.

Cô tự an ủi mình và hồi hộp chờ đợi báo cáo từ 006.

Mu bàn tay của Lâm Thư Vi không có mùi gì đặc biệt, chỉ phảng phất hương thơm nhẹ nhàng của cô.

"Đinh! Lâm Thư Vi được ký chủ liếʍ tay, hạnh phúc +20."

006 vừa báo cáo, Hoắc Ngu đã vui mừng khấp khởi. Chỉ cần một cái liếʍ đơn giản đã tăng nhiều hơn so với những lần cô làm nũng trước đây.

Tâm trạng của Lâm Thư Vi không tốt, khiến hiệu quả của những trò bán manh chỉ tăng một hoặc hai điểm hạnh phúc. Nhưng liếʍ tay thì đơn giản hơn, lại mang lại kết quả rõ rệt.

"Thế thì liếʍ cũng đâu có gì ghê gớm... chỉ cần tăng được hạnh phúc là được." Hoắc Ngu tự thuyết phục bản thân, sau đó nhắm mắt ôm lấy tay của Lâm Thư Vi và liếʍ thêm vài cái nữa.

Cảm giác mềm mại từ lưỡi của Hoắc Ngu khiến Lâm Thư Vi thấy hơi nhột, nhưng lại ấm áp kỳ lạ.

Cô cúi xuống nhìn con mèo nhỏ của mình, cảm giác như được nó yêu mến, tin tưởng.

"Nhóc con này chắc chắn thích mình rồi. Nhỏ nhắn, ngoan ngoãn như thế, ngủ cũng phải ôm tay mình..." Một ý nghĩ dịu dàng thoáng qua, khiến ánh mắt của Lâm Thư Vi mềm mại hẳn.

Hạnh phúc của cô tăng thêm hơn 50 điểm, lên -210 và tiếp tục tăng chậm rãi.

Hoắc Ngu cảm thấy miệng khô khốc, lưỡi cũng hơi rát, nhưng cơn buồn ngủ nhanh chóng kéo tới. Lâm Thư Vi nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, chỉ trong chốc lát, Hoắc Ngu đã thϊếp đi.

Nhìn con mèo nhỏ đang ngủ yên, Lâm Thư Vi khẽ mỉm cười, đắp lên người nó một chiếc khăn nhỏ.

Ngồi vào bàn làm việc, Lâm Thư Vi nhìn danh sách liên lạc trong điện thoại mà không khỏi thất thần.

Cô nghĩ đến những gì đã xảy ra ở phim trường. Làm việc có chuyên nghiệp hay không, có không ít người tận mắt chứng kiến.

Thế nhưng, không một ai đứng ra giúp cô nói một lời, thậm chí không ai hỏi han. Họ đều sợ phiền phức, không muốn vướng vào rắc rối.

Lâm Thư Vi cũng không mong ai đó lên tiếng bênh vực mình, nhưng cô cần bằng chứng.

Trong quá trình quay phim, có người ghi lại những đoạn hậu trường, hoặc quay lại vài cảnh làm kỷ niệm. Chắc chắn không thể không để lại dấu vết.

Nhưng cô không có trợ lý, nếu muốn lấy những đoạn clip đó, chỉ có thể tự mình đi hỏi người khác.

Sau một hồi suy nghĩ, cô gọi cho một người quen làm quay phim.

"Xin lỗi, phim chưa chiếu, những cảnh hậu trường này không thể công khai." Người kia từ chối thẳng thừng.

Cúp điện thoại, Lâm Thư Vi thở dài.

Mặc dù cô đã đoán trước được kết quả, nhưng khi nghe chính miệng người ta nói ra, cô vẫn cảm thấy lòng lạnh lẽo.

Cô không gọi thêm cho ai khác. Cô chỉ chụp lại những vết thương trên cánh tay và lưng của mình, cùng với kết quả kiểm tra y tế tại bệnh viện. Sau đó, cô đăng lên tài khoản cá nhân với một dòng trạng thái ngắn gọn:

"Tôi là một diễn viên. Tôi tôn trọng nghề này."

Dù cô biết thanh minh là vô ích, nhưng vẫn còn những người hâm mộ yêu mến cô. Cô muốn họ thấy cô đã cố gắng như thế nào.