"..."
Ý gì đây? Khương Hoàn cảm giác tai mình nghe nhầm.
Nàng nhớ trong cốt truyện, nữ phụ đêm tân hôn vốn phải một mình cô đơn trong tân phòng. Cho dù chàng có nghĩ rằng việc treo cổ là để bày tỏ sự bất mãn vì bị lạnh nhạt, Lý Thiền cũng không nên dễ dàng nhượng bộ như vậy!
Chàng là người đàn ông thuộc về nữ chính, tiết tháo của chàng đâu rồi?
Khương Hoàn cảm thấy hình tượng nam chính thanh tâm quả dục, không nhiễm khói lửa nhân gian như một tiên nhân bị phá nát trong lòng, trực tiếp biến thành hai chữ "tra nam".
Lúc này, “tra nam” lại mở miệng:
"Nhưng nàng đã muốn làm nữ nhân của bản vương thì phải tuân thủ quy củ của bản vương. Bản vương bảo nàng làm gì, nàng phải làm đó."
Khương Hoàn cảm thấy buồn cười, nàng hoàn toàn không hề nghĩ đến việc trở thành nữ nhân của chàng, càng không đồng ý với điều khoản bá đạo bất công này.
Thay vì nghĩ về chuyện này, nàng thà nghĩ xem trong Vương phủ có cái cây nào bị cong cổ không.
Lý Thiền thấy nàng im lặng không nói gì, trong lòng nghĩ rằng nàng có lẽ đã kích động đến mức không thốt nên lời. Với mức độ si mê của nữ phụ Khương Hoàn này dành cho chàng, cơ bản nghe được nửa câu đầu đã vui mừng đến phát cuồng rồi.
Chàng chậm rãi đứng lên, xoay lưng lại, dang rộng hai tay:
"Giúp ta cởϊ áσ đi!"
Nhưng đợi một lúc lâu vẫn không thấy nữ nhân kia bước tới. Chàng không kiên nhẫn quay đầu lại nhìn, phát hiện nàng vẫn đứng ngẩn người tại chỗ.
"Còn đứng đó làm gì?"
Lúc này Khương Hoàn mới phải miễn cưỡng đối phó:
"Vương gia, thϊếp thân vẫn đang suy nghĩ về quy củ mà chàng nói. Hay là dời ngày động phòng lại một chút, để thϊếp thân suy nghĩ kỹ rồi hãy nói sau."
"……"
Lý Thiền thoáng chốc kinh ngạc, sau đó từ kinh ngạc nứt ra một nụ cười, khóe môi nhếch lên, nhìn chằm chằm vào Khương Hoàn mà cười.
Nhưng trong mắt Khương Hoàn, nụ cười ấy đặc biệt đáng sợ, giống như một nụ cười lạnh lùng đầy sát khí, kiểu cười của người bị bẽ mặt rồi nổi giận muốn gϊếŧ người diệt khẩu.
Nàng vội vàng bổ sung thêm một câu:
"Nhưng thϊếp thân sẽ suy nghĩ trong thời gian nhanh nhất, không để Vương gia phải chờ lâu đâu!"
Lần này Lý Thiền không cười lạnh nữa, trực tiếp trở lại gương mặt như tảng băng, trừng mắt nhìn Khương Hoàn từng chữ từng câu:
"Được! Rất tốt!"
Nói xong liền phất tay áo quay người, đập cửa mà đi.
Hai tỳ nữ bên ngoài thấy Lý Thiền bước ra, vội vàng hành lễ:
"Cung tiễn…"
Lý Thiền lườm các nàng một cái, lạnh lùng phun ra một chữ: