Trời mới tờ mờ sáng, nghĩa trang Trường Sơn vẫn còn đắm chìm trong màn sương mỏng, lạnh và yên ắng như một tách trà nguội giữa rừng rậm âm u. Những tấm bia mộ xếp hàng chỉnh tề, đứng trầm mặc như đang lắng nghe tiếng gió thì thầm chuyện thế gian. Tĩnh lặng đến mức... chim cũng lười hót, lá cây cũng ngại rơi.
Chỉ có tiếng quét loẹt xoẹt vang lên từng nhịp chậm rãi, như nhịp tim của nơi này vậy.
Người quét dọn là một ông lão. Dáng ông khom khom, vừa quét vừa lầm bầm gì đó nghe không rõ. Nhưng khi ông đột ngột đứng thẳng dậy... thì trời ơi, hóa ra ông không hề thấp bé như tưởng tượng! Lưng ông thẳng tắp, dáng người cao ráo, nhìn nghiêng chẳng khác gì nhân vật chính của một bộ phim truyền hình hồi 8 giờ tối.
Ông lặng lẽ đứng trước một tấm bia mộ, ánh mắt nhìn thẳng về phía rừng rậm phía tây. Sương dày đặc như bánh bông lan chưa nở, tầm nhìn mù mịt. Thế nhưng ông vẫn nhìn chăm chú một lúc rồi rút ra một chiếc điện thoại... nhìn thôi đã thấy cổ lỗ sĩ.
"A lô, chú cảnh sát phải không?"
"Vâng, ở rìa tây rừng nghĩa trang Trường Sơn ấy. Tôi vừa nghe thấy... đánh nhau đấy! Loạn hết cả lên! Âm thanh thì kinh hồn bạt vía! Giới trẻ bây giờ hả? Chẳng biết lễ nghĩa là gì! Sáng sớm tinh mơ đã rủ nhau vào nghĩa địa đánh nhau... thử hỏi người ta yên nghỉ kiểu gì? Sống đã khổ rồi, chết còn chẳng được yên à?"
"Vâng, còn đánh ầm ầm luôn! Các chú mau tới đi, đừng để mấy đứa đó phá nát cả hoa cỏ, rồi mai lại đổ thừa cho tôi quét dọn không kỹ!"
Giọng ông lão khàn khàn như radio bắt sóng yếu, vừa nói vừa cằn nhằn đủ kiểu. Chỉ khi cảnh sát xác nhận "sẽ đến ngay", ông mới yên tâm cúp máy, lưng lại cong xuống, tiếp tục công việc "quét sạch bụi trần" với vẻ mặt cam chịu của một người đã thấy đủ sự đời.
Thế nhưng, đúng như ông nói – rừng tây nghĩa trang lúc này đúng là đang loạn như chợ vỡ.
Chỉ cách ông hơn ba trăm mét, một trận hỗn chiến thực sự đang diễn ra giữa rừng cây rậm rạp. Nhưng đây không phải dạng “đánh nhau qua loa” đâu. Mà là võ lâm chính tông, ra chiêu giật nóc nhà!
Một nhóm người mặc áo choàng đen từ đầu đến chân, mặt che kín như ninja, đang vây kín lấy một cô gái vừa tung chưởng.
Một người đàn ông hơn tám chục ký vừa mới “bay” một mạch hơn ba mét, đáp xuống đất và... nằm yên. Người cầm đầu nhóm áo đen cúi xuống nhìn gã đó, thấy máu mồm trào ra như suối, hơi thở yếu ớt... vậy mà không hề hoảng loạn, ngược lại còn cười nhạt, gật gù tán thưởng:
"Quả nhiên không hổ danh là Thạch Ký Nhu, truyền nhân xuất sắc đời mới của nhà họ Thạch. Một chưởng thôi mà đủ gãy xương sườn, rung phổi lệch tim. Khai Sơn chưởng đúng là danh bất hư truyền! Cô đúng là có khả năng “khai núi phá đá” thật đấy!”
Cô ta ngẩng đầu, nhìn cô gái giữa vòng vây.
"Nói thật nhé, võ công thiên về sức mạnh như Khai Sơn chưởng của nhà họ Thạch, chưa chắc đã thua Đại Lực quyền của nhà họ Ngưu đâu. Ngưu Nhân, “Thiết Quyền” đời trước, giờ cũng chỉ là ông già chờ chết. Hậu bối của ổng thì ngoài Ngưu Viễn Nhạc ra học được chút tinh túy, còn lại... một lũ ăn hại."