Cá Mặn Mạt Thế Từ Chối Làm Mật Thám Ở Cổ Đại

Chương 1: Thành thân

“Tiểu thư thật là có phúc lớn, Thế tử phủ Trấn Quốc Công vậy mà chịu giữ lời hứa, đặc biệt đến Bình Xuyên rước người. Lão thân làm mối nhiều năm như vậy, lần đầu tiên gặp được một lang quân tuấn tú thế này.”

Bên tai vang lên giọng nói phấn khởi của bà mối. Người ngồi cứng đờ trong kiệu hoa hồi lâu, nghe vậy bỗng động đậy, ho ra một ngụm máu đen, văng lên tấm thảm đỏ trải dày trong kiệu hoa.

Tiếng nhạc vui liên tục vang lên, tiếng người huyên náo.

Trong lòng nàng có vô số nghi vấn.

Tận thế mười năm, zombie hoành hành khắp nơi. Con người sống sót vô cùng khó khăn, dù có ở trong căn cứ, mọi người thường ngày cũng không dám nói lớn, tránh thu hút số lượng lớn zombie kéo đến.

Hiện tại ồn ào thế này, chẳng lẽ đều không muốn sống nữa?

Nàng nhíu mày, hé mở mắt ra một chút, đập vào mắt là một màu đỏ rực. Nàng đưa tay kéo phăng tấm khăn che trước mắt, lúc này mới phát hiện mình dường như đang ngồi trong một thứ gì đó vuông vức… một chiếc kiệu?

Do kiệu hoa bị người ta khiêng đi nên lúc này lắc lư theo từng bước, kèm theo tiếng nhạc huyên náo bên ngoài. Thành thật mà nói, cảm giác này thực sự rất quái dị.

Ngay lúc đó, kiệu hoa dừng lại.

“Phật, phập, phập.” Ba tiếng tên lông vũ găm vào thân kiệu vang lên, bà mối lớn tiếng mời nàng xuống kiệu.

Nhưng khi vừa vén màn kiệu lên, bà mối liền giật mình hoảng hốt, vội vàng kéo khăn che đầu của nàng lên lại, thấp giọng trách: “Ôi chao, sao tiểu thư lại tự mình vén khăn trùm đầu lên thế? Trước động phòng phải để phu quân dùng cân vàng vén lên mới là điềm lành!”

Bà nắm tay Chân Nhàn Ngọc, vừa sửa lại khăn che đầu vừa nhanh chóng thì thầm nhắc nhở: “Tiểu thư, tấm khăn này ta đã sửa lại cho người, ngàn vạn lần đừng tự vén lên nữa nhé. Thế tử vừa có dung mạo xuất sắc, lại phẩm hạnh tốt, là một vị phu quân hiếm có. Nghe lời ta đi, sau này nhất định sẽ sống yên ổn.”

Thấy Chân Nhàn Ngọc không nói gì, bà mối tưởng nàng đã nghe vào tai, mới cầm tay nàng dắt xuống kiệu hoa.

Nhìn đôi tân nhân đứng chung một chỗ, trong mắt bà mối tràn đầy ý cười. Bà nhét đầu kia của dải lụa đỏ trong tay tân lang vào tay Chân Nhàn Ngọc, vui mừng nhìn hai người tiến vào đại môn.

Đây là cặp đôi đẹp nhất mà bà làm mai từ trước tới nay.

Trai tài gái sắc, quả thật là xứng đôi mà.

Thế nhưng, bà lại không biết rằng, chú rể lúc này đang kinh ngạc vì cô dâu trúng kịch độc vẫn còn sống, còn cô dâu thì mặt không biểu cảm nhìn vào bảng điều khiển ảo mà người khác không thấy được đột ngột xuất hiện trước mặt.