Thiên Tai Tận Thế: Tôi Nhờ Không Gian Nằm Thắng

Chương 2

Đầu càng ngày càng đau, đau đến mức nước mắt Cố Loan không tự chủ được mà chảy ra.

Sống lại cũng đành, sao đến cả chứng đau đầu cũng theo về?

Kiếp trước cô căn bản không có chứng đau đầu.

Mãi đến năm thứ tư của ngày tận thế, khi thiên thạch trên trời giáng xuống, cô bị một mảnh vụn thiên thạch rơi trúng đầu và ngất đi.

Đến khi cô tỉnh lại, mới phát hiện trán mình bị đập vỡ, chảy rất nhiều máu.

Lúc đó cô còn mừng vì mình còn sống nhưng từ sau lần đó, cô bắt đầu mắc chứng đau đầu.

Đầu thường xuyên đau nhức, cứ cảm thấy có thứ gì đó đang giãn nở trong đầu, khiến cô đau đớn vô cùng.

Cố Loan nhẹ nhàng đập vào đầu, trong tình trạng thiếu thuốc men của ngày tận thế, cô chỉ có thể dùng cách này để giảm đau.

Trong cơn mơ màng, cô như nhìn thấy một không gian mù mịt, hư vô và hoang vắng.

Không gian rất lớn, lớn đến mức không thấy điểm dừng, bên trong chẳng có gì, chỉ có một cái giếng.

Trong giếng chứa đầy nước giếng, trong vắt, thoang thoảng có mùi thơm thoang thoảng từ trong nước giếng tỏa ra.

Bàn tay đang đập vào đầu dừng lại, Cố Loan mở mắt, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc.

"Đây là cái gì?"

Cô cảm nhận kỹ càng, một lần nữa nhìn thấy không gian đó.

"Trong đầu mình?!"

Cố Loan kinh ngạc thốt lên, sờ trán.

Rất chắc chắn không gian đó nằm trong đầu cô và ẩn rất sâu, chỉ có cô mới cảm nhận được.

"Ha ha ha..."

Cố Loan cười buồn, đôi mắt trong nháy mắt trở nên sắc bén, nhìn ra bầu trời xanh ngắt ngoài cửa sổ.

"Ông trời, nếu đã cho tôi quay lại, vậy thì tôi sẽ sống thật tốt để cho ông xem, xem ông còn có thể cướp đi mạng sống của tôi không."

Cố Loan vốn không còn ý chí sống nhưng sau khi biết mình có không gian, cô lại nảy sinh sự không cam lòng.

Cô không cam lòng đấu không lại ông trời, không cam lòng bị ngày tận thế sắp đặt.

Cô phải sống và phải sống tốt hơn bất kỳ ai.

Sống lại một lần nữa, còn cách ngày tận thế hai tháng, cô vẫn còn thời gian chuẩn bị.

"Không gian này dùng thế nào?"

Cố Loan cảm nhận kỹ càng không gian trong đầu, nhìn vào chiếc điện thoại trên tay, tưởng tượng sẽ thu nó vào.

Chiếc điện thoại biến mất trong không trung, khoảnh khắc sau xuất hiện trên một khoảng đất trong không gian.

Cố Loan mừng thầm, thầm nghĩ lấy ra, chiếc điện thoại xuất hiện trong lòng bàn tay cô.

"Tốt lắm!"

Ánh mắt dừng lại trên chiếc đồng hồ báo thức cách cô một mét, Cố Loan muốn thử xem có thể lấy đồ từ xa không.

Đồng hồ báo thức như cô nghĩ, thực sự xuất hiện trong không gian.

Quá tuyệt, thực sự có thể làm được!!

Cố Loan bắt đầu thử với những thứ cách xa hai mét, phát hiện cũng có thể.

Cho đến khi cách xa năm mét, đầu cô lại đau nhức.