Một người đàn ông mặc đang cầm sổ tay, ghi chép các thông tin trong khi những người khác đưa một thi thể vào chiếc máy công nghệ tối tân: Cốt Pháo - thứ có khả năng làm tan biến cả cơ thể lẫn linh hồn con người.
Lý Hoàng Khuyết đi ngang qua đám người mặc quân phục khẽ lướt mắt rồi dừng lại trong giây lát.
Một linh hồn mờ nhạt bay ra khỏi thân thể đơ cứng mà chắc chỉ còn mình hắn nhìn thấy kia đang gào thét trong cỗ máy Cốt Pháo nhưng vô dụng. Chưa đầy mười giây, cả linh hồn và thể xác trong Cốt Pháo chỉ còn là một nắm tro tàn.
Lý Hoàng Khuyết vứt ly cà phê trong tay vào thùng rác, khẽ thổi một ít bột trắng đọng trên tay rồi rảo bước, thì thầm:
“Sáng sớm đã gặp cái chết. Ngày hôm nay phong thủy tốt mà nhỉ?”
Bẻ tay vài cái “rắc rắc”, Lý Hoàng Khuyết phóng chiếc siêu xe đến một ngọn núi biệt lập. Hôm nay hắn có một nhiệm vụ quan trọng: Bắt cóc Trương Thiên Phúc - con gái độc nhất của người vận động hành lang đảng đối lập.
Làm cái nghề sát thủ cho tổ chức ngầm, suốt ngày phải nghe đám sâu bọ phía trên chỉ tay năm ngón làm Lý Hoàng Khuyết chẳng mấy vui vẻ. Tuy vậy, để cắn nuốt sự sợ hãi của nhân loại để sống sót, thì công việc sát thủ rõ ràng là một nghề không tồi. Hơn nữa, nó còn giúp hắn có một mạng lưới thông tin đủ lớn để thực hiện mục tiêu.
Trời đêm tĩnh lặng, chỉ có ánh đèn đường rọi bóng mờ nhạt lên khu biệt thự sang trọng trên núi. Lý Hoàng Khuyết đứng nép mình sau một góc tối, ánh mắt sắc lạnh quét qua từng chi tiết. Một chiếc drone an ninh bay ngang qua, hắn cúi mình sát đất, chờ đợi cho đến khi nó khuất tầm mắt.
Từ thiết bị nhỏ gọn trên tay, hắn bật một màn hình hiển thị sơ đồ an ninh của căn nhà. Một chuỗi mã hóa được chuẩn bị từ trước nhanh chóng được nhập vào. Màn hình hiển thị dòng chữ: [Hệ thống cảnh báo ngoại vi vô hiệu hóa.]
Nháy mắt, Lý Hoàng Khuyết đã xâm nhập vào được ống thông gió trên tầng hai. Trong không gian tối tăm, hắn nhẹ nhàng di chuyển, từng động tác nhanh nhẹn mà chuẩn xác, không để lại chút dấu vết nào.
Bên trong hệ thống, những tiếng quạt gió rì rầm là nhạc nền duy nhất. Một tay Lý Hoàng Khuyết bám chắc vào đường ống leo ngược lên trên, tay kia lấy ra thiết bị phá mã. Màn hình điện tử lại hiện ra dòng chữ thông báo mới: [Hệ thống camera nội bộ ngừng hoạt động.]
Đứng trước lối thông gió dẫn vào phòng ngủ của mục tiêu, hắn dừng lại một giây, cảm nhận nhịp tim đều đặn của những người phía bên dưới.
Một giọng nam của người quản gia vang lên:
“Tiểu thư, cô uống sữa đi ạ. Qua buổi tranh cử thì sẽ được về nhà rồi.”
Trương Thiên Phúc đang đứng bên cửa sổ không quay đầu lại chỉ nhẹ nhàng gật đầu:
“Anh để đó đi, chút nữa tôi sẽ uống.”