Không sai, nàng chính là Cửu Châu đệ nhất kiếm tu đời sau, Ẩn Nguyên Kiếm Thần, Tô Linh!
"Tạ lỗi?"
Đường Hân có chút nghi hoặc lẩm bẩm.
"Sư tỷ không nhớ rõ sao? Chính là vì nàng ấy cãi lại người vài câu, cho nên người mới ngất xỉu..."
Nữ đệ tử ngoài cửa có chút khẩn trương nói.
Hình như nguyên nhân sự việc là do nàng thấy một đệ tử thân thiết với Tô Linh khó ưa, cố ý kiếm cớ giáo huấn vài câu, Tô Linh không nỡ nhìn bằng hữu chịu nhục nên đã cãi lại nàng. Nàng tức giận đến mức lửa giận công tâm, hai mắt nhắm nghiền, ngất lịm đi, phải nhờ người khiêng về phòng.
Haiz, chuyện bé xé ra to, chẳng qua cãi nhau vài câu mà thôi, vậy mà cũng có thể ngất xỉu. Nếu mình là Tô Linh, chắc bị nàng làm cho tức chết!
Thôi, từ giờ trở đi, phải hòa hảo với Tô Linh mới được, nàng không muốn sau này bị một thanh thần kiếm đâm xuyên người.
"Cho nàng ấy vào đi."
"Vâng."
Đường Hân xuống giường, sửa sang lại dung nhan trước gương.
Phải công nhận rằng, dung mạo này quả thật là thiên hương quốc sắc, ngũ quan như được tạo ra từ thiên nhiên, vóc dáng dù chỉ mặc tố bào, không hề trang điểm, cũng đủ khiến người ta không thể rời mắt.
Rõ ràng dựa vào nhan sắc là có thể sống sung sướиɠ, tại sao cứ phải làm những chuyện xấu xa kia chứ?
Hơn nữa, thiên phú tu luyện của mình cũng thuộc hàng nhất lưu, chỉ cần sửa đổi tính xấu "hung ác độc địa", "âm hiểm xảo trá", chắc chắn sẽ được yêu mến hơn cả nữ chính?
Chi ——
Cánh cửa gỗ được đẩy ra, một thiếu nữ buộc tóc đuôi ngựa, rón rén bước vào phòng.
Dung mạo nàng cũng không chê vào đâu được, khuôn mặt phấn điêu ngọc trác, eo thon nhỏ, đôi mắt kia, nhìn lâu càng khiến người ta say đắm.
Một cô gái tốt như vậy, chỉ vì bị nàng "ức hϊếp" mà từng bước trưởng thành thành Ẩn Nguyên Kiếm Thần "phóng đãng không kềm chế được".
"Đường sư tỷ..."
Tô Linh nhỏ giọng nói.
Nàng há miệng, định nói lời xin lỗi, nhưng lại do dự không nói ra miệng.
Nếu nói Ẩn Nguyên Kiếm Thần lúc này có "đặc trưng" gì, thì chính là tính cách có phần kiêu ngạo, hay nói cách khác là lòng tự trọng rất cao.
Có đôi khi, cho dù biết vì tranh mặt mũi sẽ mạo hiểm, nàng ta cũng dứt khoát kiên quyết làm, hơn nữa cuối cùng đều đạt được kết quả không tồi. Ai bảo nàng ta là "vai chính" chứ.
"Tô Linh."
Đường Hân đánh giá nàng ta từ đầu đến chân một lượt, xác nhận đúng là người trong ấn tượng.
Tốt, vậy bước tiếp theo là làm thân với nàng ta...
"Nữ ma đầu" vốn nghĩ như vậy.
[Hệ thống Chúc Ngươi Bình An trói lại...]
[Hệ thống trói định hoàn thành, đang hình thành lựa chọn...]
Ân? Hệ thống? Có bàn tay vàng? Thoạt nhìn không tồi a? Nhưng mà cái tên "Chúc Ngươi Bình An" này là có ý gì? Là mong mình bình an sống sót, khỏi bị một kiếm đâm chết sao?
[Lựa chọn một: Đẩy ngã Tô Linh, sau đó tiến hành việc không thể miêu tả.]
[Xác suất thành công 1%, khen thưởng thiên phú Ẩn Nguyên Kiếm Thể, thất bại sẽ bị phản sát.]
Khoan đã, vì sao đẩy ngã Tô Linh là có thể có được Ẩn Nguyên Kiếm Thể của nàng ta?
Vì sao mình, một tu sĩ Trúc Cơ, lại bị một kẻ Luyện Khí ngũ phẩm phản sát?
Vì sao xác suất thành công chỉ có 1%? Nhưng ta cũng là nữ nhân mà?
Đây là lựa chọn kiểu gì vậy?
[Lựa chọn hai: Tát Tô Linh một cái, rồi mắng: "Ngươi, một kẻ phế vật, cũng dám cãi lại ta!"]
[Xác suất thành công 90%, khen thưởng bí tịch Trúc Cơ kỳ, thất bại không có khen thưởng, đồng thời có 10% xác suất bị tát lại.]
Nghe có vẻ không tệ...
Lừa ai chứ, đây chẳng phải là những gì trong trí nhớ mà Đường Hân đã làm với Tô Linh sao?
Cái tát này mà giáng xuống, chắc chắn sẽ kích hoạt tình tiết "nhẫn nhịn, ta nhất định phải nhẫn nhịn"!
"Ta mẹ nó có thể không chọn không?"
Tư tư tư ——