Bầu trời bên ngoài vẫn còn tối mờ. Trong đại điện của am Thanh Nguyệt, pho tượng Bồ Tát bằng vàng khẽ nở nụ cười từ bi, hương khói chầm chậm tỏa lên, làm gương mặt Bồ Tát càng thêm phần dịu dàng. Một vài ngọn nến leo lắt tỏa sáng yếu ớt xung quanh, đôi lúc có làn gió nhẹ từ ngoài điện thổi vào, khiến ánh nến lay động, soi rõ khuôn mặt tươi tắn của một cô gái trẻ.
Lâm Tri Ngư quỳ trên tấm bồ đoàn, lòng đầy hoài nghi về nhân sinh.
Bên tai nàng, tiếng đọc sách rành rọt vang lên.
Nàng xoay cổ, cử động chiếc cổ cứng đơ của mình để nhìn quanh.
Quỳ mà đọc sách buổi sáng thế này là sao! Không biết vị thần thánh nào đặt ra quy định này, không mang đi thi đại học thì đúng là phí công sức.
Nửa tháng trước, nàng vẫn còn đang đau đầu với luận văn tốt nghiệp. Thế rồi, sau một giấc ngủ, nàng xuyên không đến đây và trở thành một ni cô. Là ni cô thì cũng chẳng sao, dù sao Lâm Tri Ngư cũng không phải không làm được việc ăn chay niệm Phật gõ mõ.
Nhưng vấn đề là, nơi này là một thế giới trong cuốn tiểu thuyết Xuyên Không Làm Đích Nữ Hoàng Phi. Đúng như tên gọi, đây là một cuốn tiểu thuyết Mary Sue điển hình. Tuy nhiên, tác giả viết giữa chừng thì để trí tưởng tượng bay xa, cuối cùng phản diện Yến Cẩn hóa điên, gϊếŧ sạch cả nam chính lẫn nữ chính.
Thế giới vì vậy mà sụp đổ.
Lâm Tri Ngư nghĩ ngợi thì thấy cũng hợp lý thôi. Ai mà chẳng biết, trong các tiểu thuyết Mary Sue thời đầu, khi nam nữ chính bận rộn yêu đương thì phản diện vẫn luôn chăm chỉ làm việc. Khi họ đau khổ vì tình, phản diện vẫn miệt mài xây dựng sự nghiệp.
Nam nữ chính đấu không lại phản diện cũng chẳng có gì lạ.
Nguyên chủ Tĩnh Tuệ không phải nữ chính trong truyện, thậm chí còn chẳng tính là nữ phụ, cùng lắm chỉ là một nhân vật làm nền. Cuộc đời của nàng ta chỉ có thể được tóm gọn bằng một chữ: Thảm.
Nàng ta si mê phản diện Yến Cẩn, cuối cùng chết trong vòng tay của chàng.
Việc chết trong vòng tay phản diện không phải vì tình yêu, mà bởi khi nàng ta lao vào lòng Yến Cẩn, chàng nhẹ nhàng bóp gãy cổ nàng ta.
Nguyên chủ chết ngay tại chỗ.
Nam lặng lẽ rơi lệ, nữ câm lặng rơi nước mắt.
Nhưng lúc này, Lâm Tri Ngư không có thời gian để thương cảm cho nguyên chủ, vì chính nàng cũng chẳng khá khẩm hơn là bao. Hệ thống đã thông báo ngay từ khi nàng vừa xuyên qua rằng nhiệm vụ của nàng là ngăn cản kết cục bi thảm của nam nữ chính, từ đó cứu thế giới.
Rất vĩ đại, và cũng rất khó nhằn.
Lâm Tri Ngư trong lòng còn ôm chút hy vọng, hỏi: “Nếu thất bại thì sao?”
Hệ thống trả lời ngắn gọn: [Chết.]