Phương Bôn đi hỏi giúp Trì Tích Đình một chút, mới biết được hiện tại các thực tập sinh đều được quản lý riêng, trong mấy ngày Trì Tích Đình nghỉ dưỡng thương, các thực tập sinh khác đã được phân đến các hướng dẫn viên rồi.
"Đi thôi, tôi dẫn cậu đi tìm Phán Phán." Phương Bôn nói với Trì Tích Đình, "Người hướng dẫn của cậu, một cô gái rất giỏi, trước đây cô ấy không hướng dẫn người mới đâu, cậu coi như là may mắn gặp đúng thời điểm."
Phương Bôn dẫn Trì Tích Đình đi về phía văn phòng nhóm C, nhìn quanh văn phòng một lượt mới tìm thấy chỗ ngồi của Hình Phán Phán.
"Phán Phán, đang bận hả?" Phương Bôn gõ gõ bàn làm việc của Hình Phán Phán, nói: "Cấp trên bảo cô hướng dẫn một thực tập sinh, trong tay cô vẫn chưa có ai đúng không?"
Hình Phán Phán "chậc" một tiếng, tay gõ phím mạnh hơn một chút, sau một tiếng "cạch" mới có chút khó chịu ngẩng đầu nhìn Phương Bôn, oán trách: "Đương nhiên là bận rồi, tôi có bao nhiêu khách hàng trong tay chứ, nào có thời gian hướng dẫn thực tập sinh, giao việc cho tôi cũng không biết cân nhắc, chán không buồn nói."
"Thôi thôi, đừng oán trách nữa." Phương Bôn tươi cười vỗ vai Hình Phán Phán, nói tiếp: "Đó không phải là lãnh đạo coi trọng cô sao."
Hình Phán Phán liếc xéo Phương Bôn, "Thôi đi, đừng có vẽ bánh cho tôi, chị đây không ăn nhé."
Phương Bôn cười hề hề.
"Người đâu?" Hình Phán Phán miệng thì oán trách, nhưng cũng không dám trái ý lãnh đạo, bĩu môi một cái rồi nói.
Phương Bôn đứng thẳng dậy, vẫy tay với Trì Tích Đình, ra hiệu cho cậu ấy đến gần.
Hình Phán Phán cũng buông công việc trong tay xuống, quay đầu nhìn Trì Tích Đình.
Trì Tích Đình có vẻ ngoài ưa nhìn, lông mày thanh tú ôn hòa, tóc đen xoăn, đuôi tóc hơi chạm vào cổ, tóc mái ngoan ngoãn nằm trên trán, đôi mắt đen láy trong veo, trông biết nghe lời, khí chất trong sáng, hệt như một học sinh giỏi vừa mới ra khỏi tháp ngà.
Bắt gặp cái nhìn của Hình Phán Phán, Trì Tích Đình cong môi cười, mắt cũng cong thành một đường cong xinh đẹp, nụ cười tươi tắn chân thành: "Xin chào, tôi tên Trì Tích Đình."
·
"Trì - Tích - Đình."
Chu San rút một bản CV từ một xấp CV của thực tập sinh, ánh mắt lướt qua bức ảnh thẻ nhỏ xíu, vội vàng lướt qua nội dung CV, lông mày càng nhíu chặt hơn, cho đến khi nhìn thấy chữ cuối cùng, Chu San mới lại ngẩng đầu nhìn cột họ tên, đọc nhỏ.
Chu San bóp bóp ngón tay, khớp xương kêu răng rắc.
Xem đi xem lại CV của Trì Tích Đình vài lần, Chu San mới ngẩng đầu nhìn cửa văn phòng tổng giám đốc, trầm ngâm một lúc rồi thở dài, lại đặt CV trở lại chỗ cũ.
---
Hình Phán Phán có thể xem là người cũ của Trữ thị, năm tư đại học đã đến đây thực tập, sau khi thuận lợi được nhận vào làm chính thức thì vẫn luôn làm việc ở Trữ thị, năng lực làm việc được mọi người công nhận, chỉ thiếu một cơ hội là có thể thăng chức lên làm nhóm trưởng nhóm C.
Áp lực công việc ở Trữ thị rất lớn, cạnh tranh cũng vô cùng khốc liệt, không nắm bắt được một dự án thì cơ hội thăng chức sẽ vuột mất, vì vậy phần lớn nhân viên lâu năm ở bộ phận marketing đều muốn tập trung vào dự án của mình, việc hướng dẫn người mới trở thành một nhiệm vụ không mấy ai hoan nghênh.
Hình Phán Phán cũng không muốn nhận việc này.
Chỉ là Trì Tích Đình…
Trông cậu ấy đẹp quá.
Ngay cả Hình Phán Phán trong đầu chỉ có công việc, thăng chức, tăng lương, tiết kiệm tiền mua nhà, độc lập kinh tế cũng không nhịn được mà phân tâm chú ý đến ngoại hình của Trì Tích Đình, khi đối mặt với Trì Tích Đình đang mỉm cười, giọng điệu vốn còn mang theo chút gai góc của cô ta cũng dịu đi.
"Chào cậu." Hình Phán Phán gật đầu nhẹ, đưa tay đẩy kính lên rồi nói: "Tôi tên Hình Phán Phán, cậu gọi tôi Phán Phán là được."
Trì Tích Đình mím môi cười cười, gật đầu đáp lại.
Phương Bôn thấy mình đã sắp xếp ổn thỏa cho Trì Tích Đình, vỗ vỗ lớp bụi không tồn tại trên tay rồi lui ra.
"Cậu đã được sắp xếp chỗ ngồi chưa?" Hình Phán Phán đặt điện thoại xuống, nhìn quanh một vòng rồi nói: "Nhóm chúng ta ít người hơn các nhóm khác một chút, chỗ trống cũng khá nhiều, hay là cậu cứ chọn đại một chỗ ngồi trước đi?"
"À, hình như còn có mấy thực tập sinh ở nhóm chúng ta." Hình Phán Phán lại nói: "Bọn họ đều ngồi ở đó, cậu có muốn ngồi cùng họ không?"
Trì Tích Đình nhìn theo hướng Hình Phán Phán chỉ.
Có lẽ là để thể hiện bản thân, mấy thực tập sinh kia đều chọn vị trí ở trung tâm hơi lệch về phía trước, chỗ ngồi đối diện thẳng với cửa chính, văn phòng của nhóm trưởng ở ngay bên cạnh, chỉ cần nhìn qua cửa kính là có thể thấy được nhất cử nhất động của mấy thực tập sinh.
Trì Tích Đình: "..."
Dũng sĩ.
Cậu ấy quay mặt đi, nói: "Thôi, tôi ngồi chỗ kia vậy."
Trì Tích Đình chọn một vị trí ở góc phòng, hai mặt dựa tường, máy tính còn quay lưng về phía văn phòng nhóm trưởng, chỉ cần nghiêng người một chút là cây xanh bên cạnh có thể che khuất cậu ấy hoàn toàn.
Chỗ ngồi hoàn hảo.