Ai Mà Ngờ Được Đến Nguyệt Lão Cũng Phải Đi Bắt Quỷ Kia Chứ!

Chương 7: Bé gái

Dù khoảng cách khá xa nhưng cậu vẫn nhìn rõ gương mặt xanh tái, răng nanh dài nhọn và nét mặt hung tợn của đứa trẻ. Không nghi ngờ gì nữa, đó là một quỷ đồng có đạo hạnh cực kỳ cao!

Cậu có thể cảm nhận được luồng quỷ khí phát ra từ quỷ đồng này còn nặng hơn cả gã nam quỷ. Thứ quỷ khí đó nếu không lấy đi hàng trăm mạng người thì không thể hình thành được.

Sắc mặt Tạ Lan lập tức thay đổi, cậu đứng bật dậy khỏi ghế sofa.

Một con đã đủ phiền phức rồi, không ngờ còn thêm một con nữa.

Trong bầu không khí căng thẳng như vậy, bất kỳ hành động nhỏ nào cũng có thể khiến mọi người hoảng sợ. Vì thế, khuôn mặt kinh ngạc rõ rệt của Tạ Lan nhanh chóng thu hút sự chú ý của họ.

“Có chuyện gì vậy? Cậu nhìn thấy gì à?”

Tạ Lan không trả lời, cậu thấy gã nam quỷ cúi đầu xuống, không rõ hắn nói gì, nhưng trên mặt hắn nở một nụ cười đầy mãn nguyện. Ngay sau đó, từ trong phòng lại vang lên tiếng cười lanh lảnh sắc nhọn của quỷ đồng.

Khung cảnh này giống như một người mẹ dịu dàng đang chơi đùa cùng con mình.

Lễ đường đã được trang hoàng xong, “bậc trưởng bối” và “khách mời” đều đã an tọa, người làm chứng hôn cũng sẵn sàng. Dù chú rể không muốn, nhưng ông đã bị đưa đến đúng vị trí.

Còn “cô dâu” thì lại đang vui vẻ chơi đùa với “đứa trẻ” trong phòng.

Hắn còn chờ điều gì nữa?

Tạ Lan liếc nhìn quanh phòng, ánh mắt vô tình bị thu hút bởi chiếc đồng hồ treo trên tường.

Kim đồng hồ đang dịch chuyển, chỉ đúng 11 giờ 50 phút. Thời gian đang dần bước sang nửa đêm.

Hắn đang chờ đến đúng 12 giờ đêm!

Quả thật, với quỷ hồn, còn giờ nào thích hợp hơn giờ này?

Ánh mắt Tạ Lan chuyển sang căn phòng ngủ. Không biết từ lúc nào, gã nam quỷ đã cúi đầu chạm trán với quỷ đồng, luồng quỷ khí lạnh lẽo như băng tỏa ra xung quanh hai con quỷ.

Quỷ khí là thứ mà con người luôn tránh xa, một khi bị nhiễm phải, nhẹ thì tróc da nặng thì mất mạng.

Nhưng với quỷ hồn, quỷ khí càng mạnh, nghĩa là năng lực của chúng càng lớn. Nếu quỷ khí hoàn toàn tiêu tan, đó là dấu hiệu cho thấy quỷ hồn đã sắp tiêu vong.

Do đó, việc các quỷ hồn tự nuốt chửng lẫn nhau thực chất là quá trình hấp thụ toàn bộ quỷ khí của đối phương để tăng cường sức mạnh cho mình.

Hiện giờ, hai con quỷ này dường như đang trao đổi quỷ khí?

Ngoài việc chờ đến đúng giờ, phải chăng gã nam quỷ cần truyền quỷ khí cho quỷ đồng vì một lý do nào đó?

Tạ Lan mở ba lô, lấy ra một xấp bùa rồi tiến về phía phòng ngủ.

Người ta nói rằng khi quỷ khí bị tiết ra ngoài, đó cũng là lúc quỷ hồn yếu nhất, nếu cậu tận dụng thời điểm này để khống chế chúng, mọi người sẽ có cơ hội thoát khỏi đây.

Đây là thời cơ tốt nhất.

Những lá bùa trong tay cậu như đang nóng lòng muốn được sử dụng, từng lá nối với nhau bằng một sợi dây vô hình.

Tạ Lan đã sẵn sàng hành động, nhưng ngay khi cậu chuẩn bị tiến vào phòng, một bàn tay mềm mại, yếu ớt chợt kéo cậu lại từ phía sau.

“Đừng vào, trong đó có quỷ.”

Cậu quay đầu lại, nhìn thấy cô bé đang đứng đó, không rõ cô bé đã tới từ lúc nào, dù sợ hãi rẩy nhưng vẫn cố bám chặt lấy tay áo của cậu, không để cậu bước vào.

Tạ Lan tưởng cô bé lo lắng cho mình, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả, cậu dịu giọng trấn an: “Không sao đâu, em về chỗ đi.”

Nhưng cô bé lắc đầu, vẫn không chịu buông tay.

Tạ Lan cảm thấy bất lực, loại lo lắng này thật sự không phải thứ cậu thích.

Vừa trấn an, cậu vừa cố rút tay áo ra khỏi tay cô bé.

Có lẽ do quá sợ hãi vì chuyện vừa xảy ra, cô bé gần như mất kiểm soát, dứt khoát không buông, bị kéo rời khỏi tay áo, cô bé liền nắm lấy tay cậu.

Miệng không ngừng lặp đi lặp lại: “Đừng vào… đừng vào…”

Tạ Lan: “…”

Từ khi còn nhỏ, cậu đã không thích bị người khác động chạm.

“Buông tay ra trước đã.” Cậu cố gắng giữ bình tĩnh để gỡ tay cô bé, nhưng bàn tay nhỏ ấy lại siết chặt như thể cậu không thể thoát ra được.

“Em không buông! Anh mà vào, anh sẽ chết đấy, anh sẽ chết!”

Giọng cô bé đột ngột trở nên kích động, âm lượng cũng lớn hơn.

Tạ Lan nhíu mày: “Anh không chết được, nhưng nếu em không buông tay, cả hai chúng ta sẽ chết ở đây!”

Tiếng động đã thu hút sự chú ý của mọi người trong phòng khách.

Nhưng không hiểu vì lý do gì, không ai bước lại gần.

Tạ Lan liếc qua thấy Triệu Trì đang cau mày, định bước tới giúp nhưng lại bị chú Triệu giữ chặt không buông.

Đến lúc quan trọng, chẳng ai đáng tin cả.

Sự giằng co giữa cậu và cô bé dường như đã làm kinh động gã nam quỷ trong phòng, đôi mắt nhắm nghiền của hắn khẽ động, như muốn mở ra, nhưng chẳng rõ vì sao lại không thể.

Ngược lại, quỷ đồng với gương mặt xanh xám từ từ quay sang phía phòng khách. Đôi mắt đen tràn ngập trong hốc mắt nhỏ dần chuyển động, rồi bất ngờ, một dòng chất lỏng đen ngòm chảy ra từ đồng tử.

Thấy vậy, Tạ Lan vội vàng lấy tay bịt miệng cô bé lại.

“Đừng nói gì nữa, nếu không chúng ta sẽ bị phát hiện đấy.”

Bị bịt miệng, cô bé rõ ràng đã bình tĩnh hơn nhưng nước mắt vẫn rơi không ngừng.

Thấy cô bé đã chịu nghe lời, Tạ Lan nhẹ giọng thương lượng: “Em buông tay ra trước, anh chỉ vào xem một chút thôi.”

Cô bé không đáp, cũng không buông tay.

Ánh mắt cô vẫn ngoan cố nhìn cậu, lặp đi lặp lại những lời cấm đoán không được bước vào.

Cậu để ý, ánh mắt cô mở to, lòng trắng chiếm gần hết.

Trước khi ra ngoài vào buổi tối, Tạ Lan đã thay một bộ đồ trắng giản dị, nhưng lúc này, trong đôi con ngươi đen láy của bé gái, hình bóng phản chiếu lại là một người mặc trên mình bộ váy cưới đỏ rực.