Nghê Gia cười nhạt, thủng thẳng đáp trả: “Tôi chỉ biết cậu thích cướp bạn trai của người khác, không ngờ cậu còn thích cướp cả gia đình của người khác nữa. Cậu thích đồ của người khác đến thế sao? Nhưng cậu và mẹ cậu vốn không nơi nương tựa, giờ đã có được mọi thứ, cậu còn muốn nữa sao?”
Cô nói chuyện nhẹ như khói, nhưng ý đi kèm lại tát thẳng vào mặt ả: Hai mẹ con Mạc Mặc và Mạc Doãn Nhi vừa thấp hèn vừa tham lam, số đỏ tu hú chiếm tổ chim khách ở hai nhà Nghê, Tống mà còn chẳng biết thoả mãn.
Nghê Gia nói năng nhẹ nhàng nhưng sự khinh khi trong mắt hiện rất rõ: “Mạc Doãn Nhi, vào nhà họ Tống rồi mà vẫn chưa buông tay bên nhà họ Nghê, thật đúng phong cách bắt cá vài tay với đàn ông của cậu! Một đứa con riêng thân phận thấp kém như cậu trở thành đại tiểu thư, còn tôi chịu khổ thay cậu mười tám năm. Cậu không cảm ơn tôi thì thôi, còn dám đứng trước mặt tôi ra vẻ uất ức? Cậu có biết xấu hổ không?”
Những lời này làm những giọt nước mắt sắp sửa tràn ra của Mạc Doãn Nhi ngưng bặt.
“Đúng là bà nội không cho cậu bước chân vào cửa. Bà nói cậu về nhiều quá, lần nào cũng lôi kéo mẹ và em trai cô lập tôi, như thế thì còn lâu tôi mới hoà nhập được với cái nhà này. Mạc Doãn Nhi, cậu ác thật đấy, đã cướp cuộc sống của tôi mười tám năm vẫn chưa đủ, còn muốn cướp cả đời nữa. Giờ cậu ra vẻ yếu đuối khóc lóc cho ai xem?”
Cuối cùng Nghê Gia lấy bà nội ra để dồn trận, nhắm thẳng vào Mạc Doãn Nhi đang vờ đáng thương kêu gọi sự thông cảm, thực ra là muốn hại Nghê Gia không được người nhà đón nhận, Mạc Doãn Nhi quả thực bụng dạ khó lường.
Những người biết chuyện đứng quanh đó đều sợ phát khϊếp vì lời nói qua loa mà đầy cay độc của Nghê Gia, tuy thấy cô độc miệng nhưng cũng hiểu mỗi câu cô nói đều rất có lý.
Chưa kể, vinh quang trước kia của Mạc Doãn Nhi là nhờ Nghê Gia, còn người đàn bà nghèo khổ Mạc Mặc cũng đã lắc mình biến thành bà chủ lớn. Hai mẹ con nhà này nợ Nghê Gia nhiều tới vậy mà còn dám nham hiểm hại cô thế ư?
Mà Mạc Doãn Nhi bình thường luôn đi theo hình tượng cao quý lạnh lùng, nên màn nước mắt bất ngờ rơm rớm ban nãy quả thật rất giả.
Mạc Doãn Nhi bị nói một trận, không còn sức lực cãi lại, dù sao cô ả cũng không phải hoa sen trắng(*), khóc lóc không phù hợp với phong cách nữ thần của ả. Hơn nữa Nghê Gia đã nói thế, dù ả thật sự muốn khóc cũng không được khóc, bằng không chính là giả vờ đáng thương.
(*) chỉ các cô nàng ngây thơ trong sáng lương thiện, luôn tỏ vẻ nhu nhược yếu đuối.
Ả đứng giữa những ánh mắt hoài nghi của bao người xung quanh, nín nhịn suýt nội thương: “Nghê Gia, cậu làm thế...”
Nhưng Nghê Gia cũng chẳng buồn nhìn ả nữa. Mắt cô đảo qua đảo lại, nhìn thấy Ninh Cẩm Niên phía xa liền chọc chọc Tống Nghiên Nhi: “Nghiên Nhi, Ninh Cẩm Niên đến rồi, cậu còn không sang chào hỏi đi?”
Sự chú ý của Mạc Doãn Nhi lập tức đổi vị trí, ánh mắt ả bay vυ't đi rồi đờ ra: Chỉ xét riêng khí chất và ngoại hình, đây chính là người đàn ông chất lượng số một!
Tông Nghiên Nhi nghe Nghê Gia nói xong, lại đỏ bừng mặt, nhưng vẫn cong môi cười, bước sang đó, trước khi đi không quên nói với Nghê Gia: “Gia Gia, lát nữa mình tới tìm cậu.”
Mạc Doãn Nhi ngây ra vài giây, mãi đến khi tầm mắt bị bóng lưng nổi bật của Tống Nghiên Nhi che khuất mới bắt đắc dĩ thu hồi ánh mắt.
Nghê Gia vờ không chú ý đến Mạc Doãn Nhi đang nhìn mình chòng chọc. Cô đi đến trước mặt viên kim cương Nước Mắt Công Chúa, thu hút thành công ánh mắt ả đi cùng.
Khi Mạc Doãn Nhi nhìn thấy viên kim cương màu xanh này đã giật mình, sao có thể?
Lúc mẹ Trương Lan muốn đưa viên kim cương này cho ả, bà nội đã kiên quyết cho Nghê Lạc. Nhưng Nghê Lạc cũng hứa sẽ tặng ả rồi, tại sao lại bị Nghê Gia lấy ra làm đồ quyên góp?
Giọng Mạc Doãn Nhi mang theo chút run rẩy: “Nghê Gia, cậu lấy viên kim cương này đi, mẹ có biết không?”
“Biết hay không thì khác gì nhau?” Giọng Nghê Gia rất hờ hững, “Mẹ không có quyền quản kinh tế trong nhà, toàn bộ tài sản trong tay Nghê Lạc hiện giờ đều do tôi quản lý. Thẻ của nó, xe của nó, tiền của nó, du thuyền hay máy bay kim cương cổ phiếu của nó, tất cả đều mặc tôi xử lý hết, không ai xen vào được.”
Mạc Doãn Nhi tái mặt.
Kiếp trước, phần lớn tài sản của Nghê Lạc đều bị ả lừa mất.
Nghê Gia nhìn chăm chăm vào viên kim cương, cười chế nhạo: “Cậu thích viên kim cương này lắm nhỉ, thế nhưng tôi thấy cậu không xứng. Thà quyên tặng người ngoài còn hơn là cho cậu.”
Mạc Doãn Nhi nghiến răng kèn kẹt, từ lần đầu tiên ả và Nghê Gia gặp mặt đã không coi nhau ra gì, nhưng lúc đó, Mạc Doãn Nhi vẫn còn là tiểu thư nhà họ Nghê cao quý. Tuy Nghê Gia căm ghét ả nhưng vì rào chắn thân phận, nên vẫn luôn chịu thiệt thòi trước mặt ả. Nhưng Mạc Doãn Nhi nào ngờ mình lại là hàng giả, trong nháy mắt đã mất đi mọi thứ.
Điều này khiến ả không tài nào chấp nhận được, dựa vào đâu mà phải cho Nghê Gia địa vị cao quý của ả?
May mà sau này Mạc Mặc gả cho Tống Minh, mà ả thật ra là con gái riêng của Tống Minh, có điều phải giấu người khác kể cả Tống Nghiên Nhi. Tuy nhà họ Tống không phải giàu có quyền thế bằng nhà họ Nghê, nhưng mẹ Trương Lan và Nghê Lạc đều thích ả.
Chuyện khiến ả vui vẻ chính là, quá trình hoà nhập của Nghê Gia ở nhà mới hết sức khó khăn, bị đè nén đến mức buồn bực không vui, tính tình quái gở, cả một bụng oán hận lại không có khả năng phản đòn. Thế nên ả rất yên tâm.
Nhưng không ngờ, Nghê Gia tới Thượng Hải một chuyến lại đột ngột thay đổi.
Dáng vẻ bình tĩnh cao ngạo, còn dám hết lần này đến lần khác hạ nhục ả, như thể cô đã thật sự trở thành đại tiểu thư nhà họ Nghê rồi.
Mạc Doãn Nhi vẫn cứng miệng nói móc: “Mình không xứng? Hừm! Chẳng lẽ cậu xứng sao?”
“Câu này hẳn là tôi nói cậu nghe mới đúng chứ nhỉ?” Nghê Gia mỉm cười, thẳng lưng, “Tôi là trưởng nữ của nhà họ Nghê, còn cậu thì sao, đồ con hoang ngay cả bố là ai cũng không biết.” Cô cười nhạt, đoán chừng ả không dám nói ra sự thật bố mình là Tống Minh, “Vừa rồi tôi đã nói rõ ràng như vậy mà cậu còn dám kiêu ngạo trước mặt tôi? Mạc Doãn Nhi, cậu đúng là vô liêm sỉ quá.”
Không đợi Mạc Doãn Nhi tức giận, Nghê Gia đã nhẹ nhàng cười: “Nên giờ tôi đành chủ động ra trận thôi. Sau này nếu cậu muốn vơ vét cái gì từ Nghê Lạc thì xin lỗi nhé, tất cả đã bị tôi coi chừng hết rồi.”
Huyệt thái dương của Mạc Doãn Nhi giật đến phát đau, biết Nghê Gia đã nhiều năm, đây là lần đầu tiên ả bại dưới tay cô, còn bị cô mắng là đồ con hoang. Ả được nhà họ Nghê ban ơn? Chẳng lẽ Nghê Gia cho rằng Mạc Doãn Nhi này mắc nợ cô ta? Không thể tha thứ được, trước kia, con ranh này rõ ràng lần nào cũng là bại tướng dưới tay ả cơ mà.
Ả vừa toan nói cái gì đó, nhưng Nghê Gia đã không thèm để ý, chỉ nhếch miệng cười rồi biến mất trong đám người.
Mạc Doãn Nhi nhìn theo bóng cô, hung hăng nghiến răng nghiến lợi, ả đã xem thường con ranh chết tiệt này rồi.
Nghê Gia, mày tưởng mày sẽ có được tất cả thật sao?
Lúc Nghê Gia đi ngang qua một gian phòng, cô nhìn thấy Ninh Cẩm Niên và Tống Nghiên Nhi có vẻ đang chuyện trò rất vui. Điều kiện của Ninh Cẩm Niên rất tốt, thế nên ngay cả Tống Nghiên Nhi cũng dễ dàng bị hắn thu hút.
Nhìn Ninh Cẩm Niên, trong đáy mắt Nghê Gia loé lên sự run rẩy, ai ngờ được một gã đàn ông có nụ cười ấm áp, cử chỉ tao nhã như thế lại là một con quỷ tàn nhẫn độc ác.
Lúc cô bị làm nhục, hắn tỉnh bơ ngồi bên cạnh nhìn. Lúc cô bị tiêm ma tuý, hắn cũng lạnh lùng ngồi giám sát. Còn Nghê Lạc, một sinh mệnh trẻ trung bị hắn bắn hai mươi chín phát súng. Cô đã đếm từng phát từng phát một!
Bất kể một ai còn nhân tính cũng sẽ không ra tay tàn nhẫn như thế!
Trong mắt Nghê Gia là một vùng băng giá, bị thù hận tràn tới, đột nhiên cô quên mất mình đang ở đâu. Đúng lúc này, Ninh Cẩm Niên như cảm nhận được ánh mắt cô, quay đầu sang nhìn.
Chỉ là, ánh mắt của họ không hề giao nhau.
Một chàng trai xa lạ đứng chắn giữa hai người, lịch sự cất lời mời Nghê Gia: “Cô Nghê Gia, cụ nhà chúng tôi muốn gặp cô.”
Nghê Gia sắp xếp lại cảm xúc vừa mới dâng trào ban nãy chỉ trong một giây đồng hồ, rồi gật đầu đáp lễ: “Nhờ anh dẫn đường cho.”
Nghê Gia đi theo anh chàng nọ rời khỏi nơi đó, băng qua một hành lang thật dài, đến một gian phòng đẹp đẽ tĩnh mịch, chàng trai đứng ngoài cửa, không có ý đi vào.
Nghê Gia hít một hơi thật sâu, tự mình đẩy cửa bước vào.
Căn phòng được trang trí tỉ mỉ đẹp đẽ, bên trong chỉ có hai người.
Ngồi chính giữa trường kỷ là một ông cụ tóc đã điểm bạc nhưng còn rất quắc thước, khí độ phi phàm như thế, không cần đoán cũng biết là cụ Việt.
Còn chàng trai trẻ ngồi trên trường kỷ bên cạnh, ánh mắt xa xăm, gương mặt thanh thoát...
Nghê Gia muốn chết ngay cho rồi, đây chẳng phải người đàn ông ngồi ngoài ban công vừa nãy sao?
Dùng đầu ngón chân mà nghĩ cũng biết anh ta là Việt Trạch – đích tôn cục cưng nhà họ Việt.
Việt Trạch ngước mắt nhìn cô, trong mắt vẫn không gợn một nét nào, giống như đang nhìn một người lạ chưa bao giờ gặp mặt.
Cơ mặt Nghê Gia cứng lại một giây, vốn định lịch sự cười với anh ta, nhưng anh đã ơ hờ rời mắt đi chỗ khác.
Nghê Gia đến bên cạnh trường kỷ đối diện với cụ Việt, ngoan ngoãn nói: “Cháu chào ông!” rồi ngồi xuống.
Cụ Việt hỏi han tình hình sức khỏe của bà Nghê trước theo đúng phép lịch sự, rồi hỏi đến tiết mục “ngọc về tay vua” và quá trình thích ứng với cuộc sống của Nghê Gia, có vẻ như tất cả mọi người đều rất tò mò.
Ông hỏi bất cứ chuyện gì, Nghê Gia đều lễ phép điềm đạm trả lời. Điều này làm cụ Việt khá bất ngờ, từ sau khi nghe chuyện nhà họ Nghê bế nhầm cháu gái, đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy Nghê Gia. Ông nghe nói con bé này trước kia sông khổ sở, không ngờ lại rất có phong thái của tiểu thư danh giá.
Lúc trò chuyện với ông, giọng cô mềm mỏng, lại như tinh tế chú ý đến thính lực người già, ngữ điệu vững vàng, có nặng có nhẹ rất êm tai, tốc độ khoan thai vừa chuẩn.
Nội dung câu trả lời của cô căng chùng vừa phải, khéo léo rất biết tiết chế, tuy có hơi nghiêm túc nhưng lại pha thêm chút tình cảm, rất tốt.
Nói chuyện qua lại hồi lâu, cụ Việt thân thiện hẳn lên. Nghê Gia biết mình thể hiện không tồi, đã ghi ấn tượng tốt trong lần gặp đầu với ông cụ.
Nhưng, cô lại liếc mắt nhìn sang Việt Trạch ở bên cạnh.
Anh ta có vẻ không hứng thú gì, chỉ nhìn chăm chăm vào khoảng không, không nhìn về chỗ cô lấy nửa khắc.
Việc này làm Nghê Gia hơi thất vọng, xem ra chuyện ở ban công đã để lại ấn tượng xấu cho anh ta rồi. Tuy cô không để ý đến bên cách nhìn của anh ta với mình, nhưng cô cũng không muốn việc đó ảnh hưởng đến hạng mục Max Power.
Cụ Việt nói chuyện nhà với Nghê Gia thêm chốc lát rồi chuyển sang việc chính, viên kim cương.
“Quyên góp viên kim cương này là ý của ai?”
“Là ý của cháu!” Nghê Gia thật thà trả lời, “Hơn nữa cũng đã được bà nội đồng ý ạ”.