Dinh thự của Hầu phủ Tuyên Bình nằm ở con ngõ Bài Lâu, từ cổng Chính Dương đi vào, mất khoảng nửa canh giờ là đến nơi. Lúc này, mưa đã tạnh, gió ngừng, ánh xuân thật đẹp. Cổng chính Hầu phủ rộng mở, khung cảnh náo nhiệt phồn hoa đập vào mắt, đúng lúc hôm nay là thọ lễ của lão thái thái Hầu phủ.
Thấy mọi thứ bình yên vô sự, Tĩnh Bảo treo trên đầu lo lắng suốt dọc đường cuối cùng cũng yên tâm. Vì cổng chính đông khách quá, xe ngựa dừng lại ở cổng nhỏ, đã có mấy bà tử đứng chờ ở cửa, thấy người đến thì vội vàng tiến lên đón.
Xuống xe, đổi kiệu.
Tĩnh Bảo ngồi vào kiệu, lười biếng nghiêng người. Từ Lâm An đến kinh thành, suốt hai mươi ngày liền, quả thật đã khiến nàng mệt mỏi rã rời.
A Mạn bám vào kiệu, nhìn dòng người qua lại, cất giọng lanh lảnh: "Gia, sau này chúng ta phải cẩn thận hơn, người trong kinh thật nhiều chuyện, hơi một chút là vén rèm kiệu người ta lên, thật chẳng có quy củ gì!"
"Nói đúng rồi đấy, gia bây giờ cũng đang tò mò không biết lão thất nhà họ Tĩnh trông ra sao, nam nhi đường đường lại chui rúc trong kiệu, chẳng lẽ sợ không dám gặp người à?"
Kiệu đột nhiên dừng lại, một bàn tay lớn thò vào, mạnh mẽ vén rèm kiệu lên. Tĩnh Bảo mở mắt, còn chưa kịp nhìn rõ người đến là ai, đã nở một nụ cười, mắt hơi cong, môi khẽ nhếch lên, là một nụ cười khiến người ta có thiện cảm.
"Vị này có phải là Hoài Kỳ biểu ca không, nghe mẫu thân nói Hoài Kỳ biểu ca danh như kỳ thực, hôm nay gặp mặt, quả nhiên không giống người thường."
Lục Hoài Kỳ sững sờ.
Người trong kiệu mặc một bộ trang phục vải Hàng màu sen nhạt, đội khăn lưới, búi tóc cao, cài ngang một cây trâm ngọc màu xanh để định lại tóc. Dù đơn giản, nhưng da trắng, môi đỏ, đôi mắt long lanh.
"Nghe nói gia ở Giang Nam ai cũng trắng trẻo như nữ nhân, quả nhiên không sai."
Tĩnh Bảo không giận không cáu, còn cười mỉm mời: "Hoài Kỳ biểu ca có muốn lên đây ngồi chung không, kiệu này được khiêng rất vững, thoải mái lắm!"
Lục Hoài Kỳ: "..."
Nam tử Giang Nam không chỉ da trắng, mà tính tình cũng tốt, ta nói khích như vậy mà hắn chẳng giận, Tứ muội thật có phúc. Lục Hoài Kỳ lấy từ trong ngực ra một cái túi gấm ném vào: "Đây là Tứ muội ta gửi cho đệ, đệ có gì muốn gửi nàng, ta giúp đệ chuyển."
Ngay cả Hoa Mộc Lan cũng phải "lấy vợ sinh con", lại sợ bị phát hiện, mẫu thân Tĩnh Bảo đành phải tính toán đến người nhà mình, chọn tứ tiểu thư xuất thân từ dòng thứ của nhà họ Lục, hai nhà đã đổi bát tự và đính ước.
Tĩnh Bảo lần này vào kinh còn có một tâm nguyện, chính là muốn gặp tứ tiểu thư nhà họ Lục, mẫu thân lừa gạt hôn sự, nàng không thể hủy hoại cuộc đời của cô nương còn trẻ như thế, Tĩnh Bảo nghĩ rằng mình phải nói thật mới được.
Nàng rút từ trên đầu ra một cây trâm bạc, "Phiền huynh chuyển giúp cho Tứ tiểu thư, mong rằng nàng không chê là đồ cũ!"
"Đồ cũ mới thể hiện tấm lòng. Tĩnh Thất, Mộc Quỳ Đường đã chuẩn bị sẵn rượu và vở diễn, lát nữa ta sẽ dẫn đệ đi nghe hát, giới thiệu vài người cho đệ làm quen."
Tĩnh Bảo vừa định nói "Không cần", người kia đã vọt đi, đến cái bóng cũng không thấy đâu.
Lục Hoài Kỳ là con trai út của Hầu gia Tuyên Bình, nghe mẫu thân nói người này chẳng có chí hướng gì, suốt ngày chỉ biết múa thương múa kiếm, ăn chơi trác táng.
"Đi kiệu..."
Bọn kiệu phu vừa mới hô lên, đột nhiên có một tràng bước chân hỗn loạn vang lên, chỉ thấy phía sau có mấy thị vệ mặc cẩm phục đeo đao nối nhau tiến vào, người dẫn đầu lớn tiếng hô:
"Phụng chỉ tra xét, tịch thu tài sản Hầu phủ Tuyên Bình, người không liên quan lập tức rời khỏi!"
Trước mắt Tĩnh Bảo tối sầm lại, đột nhiên nhớ tới lời của người kia, vội vã nhảy khỏi kiệu, chạy tới chiếc kiệu phía trước, đỡ Lục thị đã sợ đến toàn thân run rẩy xuống.
"Tội không liên quan đến con gái đã xuất giá, mẫu thân, chúng ta mau rời khỏi phủ."
Lục thị nước mắt rơi lã chã, há miệng, nhưng không nói nổi nửa lời. Tĩnh Bảo thấy ngay cả Lý ma ma cũng sợ đến đờ người, liền quát lớn: "Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau đỡ phu nhân."
Người nhà họ Lục bừng tỉnh, kẻ đỡ người kéo, dốc hết sức chạy ra ngoài.
Chạy đến cửa thì bị binh lính chặn lại, lưỡi đao sáng loáng giơ ngang, Lục thị "Ái da" một tiếng, sợ quá liền ngất xỉu tại chỗ.