Từng đường kiếm sắc lẹm cuốn theo những cơn gió mạnh khiến những chiếc lá trúc xung quanh rơi xuống như mưa, lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Vương Dĩ Mạt vừa đến đã bị cảnh tượng này làm cho ngớ ra. Cô ngẩng đầu lên, sững sờ trước màn mưa lá trúc bay tán loạn.
Những người luyện võ hình như luôn có ma lực làm thiên nhiên phục tùng họ.
Nhưng đúng lúc ấy, cô bỗng cảm nhận được một luồng kiếm khí sắc bén lao thẳng đến. Khi cúi đầu xuống, cô nhìn thấy Lương Tu đang cầm trường kiếm lao nhanh về phía mình.
Cô còn chưa kịp phản ứng thì mũi kiếm đã dừng lại cách mặt cô chưa đầy 10cm.
Mũi kiếm xuyên qua vài chiếc lá trúc vừa rơi trước mặt cô, xếp lại gọn ghẽ như xiên kẹo hồ lô.
Nhanh đến kinh ngạc. Chuẩn xác đến mức đáng sợ.
Sau đó, Lương Tu xoay ngang thanh kiếm rồi cười mỉm: "Chị, chị thấy tôi ngầu không?"
Đôi mắt Vương Dĩ Mạt mở to. *Lại gài tao nữa hả!*
"Chị, thấy chưa? À không, tôi ngầu chứ?"
Dù chỉ vài lần gặp mặt ngắn ngủi nhưng Vương Dĩ Mạt vẫn chưa nắm bắt được hoàn toàn tính cách của Lương Tu, nhưng có một điều cô chắc chắn: Hắn là một người rất hoang dại**.
"Ông nội bảo tôi đưa cái này cho cậu."
Là một chuỗi tràng hạt trầm hương. Vương Dĩ Mạt từng nghe bà Hạ kể đây là vật phẩm đấu giá khó khăn lắm mới mua được với giá hơn bảy con số. Vậy mà giờ, chuỗi tràng hạt này lại được đưa cho Lương Tu một cách dễ dàng đến vậy.
Lương Tu nhận lấy cũng hờ hững không kém, quấn nó quanh cổ tay gầy. Trên cổ tay mảnh khảnh ấy, chuỗi hạt lại khiến hắn thêm phần thanh thoát và thoát tục.
"Ông nội Hạ tốt với cậu như vậy, nếu ông biết cậu đang quyến rũ cháu trai yêu quý của ông thì chắc ông sẽ tức chết mất."
Lương Tu thản nhiên xoay chuỗi tràng hạt, khóe miệng cong lên: "Sao chị lại khẳng định là tôi quyến rũ anh ấy? Biết đâu là anh ấy say mê tôi thì sao?"
"Hạ Nam Chu không lố lăng như cậu đâu."
"Cảm ơn bà chị đã khen."
Không muốn đôi co thêm nữa, Vương Dĩ Mạt quay người bỏ đi, nhưng Lương Tu lại cầm kiếm nhanh chóng bước theo sau.
"Chị, chị và anh ấy kết hôn gần hai năm rồi đúng không?"
"Chị có biết trước chị là anh ấy đã kết hôn hai lần, và mỗi lần đều kéo dài đúng hai năm không ạ?"
Vương Dĩ Mạt chết lặng. Cô có bao giờ nghe nói đến chuyện này đâu.
Thực tế, sự hiểu biết của cô về Hạ Nam Chu là ngoài những gì có thể tìm thấy trên các tin đồn ra thì sau hai năm kết hôn, những bí mật riêng tư hơn của anh thì cô vẫn hoàn toàn không biết.
Mà cô cũng không dám hỏi thêm.
Vì vậy, cô dừng bước, quay đầu nhìn Lương Tu, chờ hắn nói tiếp.
"Tôi nghe nói trước đây là nhờ "tuyển phi" nên chị mới được chọn vào nhà họ Hạ hả?"
Không sai.
Trước khi kết hôn với Hạ Nam Chu, Vương Dĩ Mạt chưa từng gặp anh. Cô được chọn thông qua một quy trình tuyển chọn gắt gao của nhà họ Hạ, giống như... tuyển phi tần cho hoàng đế thời xưa vậy.
"Nghe nói "tuyển phi" không xét đến gia thế, nhưng tiêu chí về ngoại hình, vóc dáng và ngày sinh tháng đẻ thì cực kỳ khắt khe đúng không?"
Vương Dĩ Mạt lập tức bổ sung: “Còn có bài kiểm tra về mức độ yêu mến đối với Nam Chu nữa."
"Điều này thì chị chắc chắn bỏ xa mọi đối thủ rồi."
Cô khẽ hừ lạnh, kiêu ngạo hơi hất cằm lên.
Dù gì ngay cả Hạ Nam Chu cũng không nhớ hết lời thoại của các nhân vật anh từng đóng, còn cô thì thuộc làu làu.