Vương Dĩ Mạt nghi ngờ chồng của mình nɠɵạı ŧìиɧ.
Còn đối tượng nɠɵạı ŧìиɧ ấy lại là một người đàn ông, thậm chí còn đang hiên ngang đứng ngay trước mặt cô nữa. Không chỉ là một người đàn ông, mà tên trà xanh này còn là một kẻ quyến rũ đến nghẹt thở: yêu kiều nhưng không làm bộ, mê hoặc nhưng không lố lăng, dù là đàn ông nhưng nhan sắc của hắn lại vượt xa cô gấp trăm lần.
Người đàn ông khoác trên mình một chiếc áo sơ mi trắng như tuyết, dáng áo dài phủ qua hông để lộ ra một đôi chân thon dài đầy mê hoặc.
Hàng lông mày thanh tú hơi nhướn lên, vừa thể hiện sự kinh ngạc vừa toát ra chút khinh miệt không hề che giấu.
Hắn đứng dựa lưng vào khung cửa, đôi tay khoanh trước ngực, ánh mắt đào hoa sắc sảo như hồ ly ánh lên một nét cười mơ hồ đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
"Ái chà~ Chị, chị đến rồi sao?"
Vương Dĩ Mạt không đáp mà chỉ lặng lẽ bước vào nhà.
Đây là một căn hộ loft nhỏ xinh, tầng một là phòng khách, qua khung cửa kính lớn là biển cả mênh mông trải dài đến tận chân trời.
Trong phòng khách, chiếc TV đang phát một bộ phim “hành động pha lẫn tình cảm” của Nhật Bản.
Đúng lúc ấy, cảnh cao trào của phim hiện lên màn hình. Hai cơ thể trần trụi quấn lấy nhau, hình ảnh cháy bỏng, âm thanh đầy mê hoặc khiến người ta phải nóng bừng cả mặt.
Bước chân của Vương Dĩ Mạt hơi khựng lại, cô bình thản nhìn lướt qua màn hình rồi thản nhiên nhận xét: "Phim đồng tính à."
Người đàn ông phía sau bất ngờ lên tiếng, giọng nói như rót mật vào tai: "Chị thích không?"
Vương Dĩ Mạt liếc hắn một cái rồi ngẩng đầu nhìn về phía tầng hai. Cô không thèm đáp lời mà xoay người bước lên cầu thang.
Phòng ngủ gọn gàng, ngăn nắp đến bất ngờ.
Cô mở tủ quần áo. Bên trong là một hàng sơ mi trắng treo thẳng tắp.
"Anh ấy bảo thích nhìn tôi mặc áo sơ mi trắng nhất, nói rằng khi tôi mặc chúng… trông tôi rất gợi cảm, à không ~ phải là… cực kỳ gợi cảm mới đúng."
Người đàn ông che miệng cười, dáng vẻ đầy phong tình tựa như minh tinh màn bạc, kiêu ngạo và quyến rũ.
"Tôi cũng không hiểu lắm, chị nghĩ sao?"
Vương Dĩ Mạt bật cười khẽ, ánh mắt không kìm được lại liếc hắn thêm vài lần.
Phải công nhận cái tên trà xanh này đúng là có sức hút thật.
Ở một bên tủ quần áo, cô nhìn thấy vài bộ vest, rõ ràng không phải size của người đàn ông này. Chỉ liếc qua cô đã nhận ra, đây là đồ của chồng mình.
Đóng cửa tủ lại, cô tiếp tục đi vào nhà vệ sinh bên cạnh.
Trên bồn rửa tay, cốc đánh răng, bàn chải, khăn mặt, khăn tắm… tất cả đều là đồ đôi. Mọi thứ trông rất hòa hợp, đẹp đẽ đến mức ngứa mắt.
Xung quanh còn bày la liệt các loại mỹ phẩm cao cấp, mỗi món đều có giá trên trời.
Người đàn ông phía sau lại lên tiếng, giọng nói như một mũi dao sắc lẻm: "Những thứ ở đây đều là anh ấy mua cho tôi đó. Chị à, anh ấy có thường mua những món này cho chị không?"
Vương Dĩ Mạt vẫn không đáp. Cô rời khỏi phòng tắm rồi bước trở lại phòng ngủ, tiến thẳng tới chiếc bàn cạnh giường.
Cô kéo ngăn tủ đầu tiên ra. Bên trong là những chiếc bαo ©αo sυ được sắp xếp rất ngay ngắn.
Cô mở tiếp ngăn thứ hai. Một loạt món đồ chơi tình ái với những hình dạng khiến người ta đỏ mặt hiện ra trước mắt.
Vương Dĩ Mạt khép mắt lại, hít sâu một hơi cố lấy lại bình tĩnh. Khi cô mở mắt ra, ánh nhìn trở nên sắc bén đến mức khiến kẻ đối diện phải run sợ.
Cô quay người, đối diện trực tiếp với người đàn ông đang chen chân vào cuộc hôn nhân của mình.
Có lẽ vì những món đồ chơi tìиɧ ɖu͙© trong ngăn kéo vừa bị phát hiện nên gương mặt kẻ kia cuối cùng cũng hiện lên chút ngượng ngùng. Hai má hắn thoáng đỏ ửng lên, ánh mắt cụp xuống, vẻ đẹp đầy mê hoặc giờ mang thêm chút xấu hổ mong manh.
Vậy mà ngay cả lúc ấy, hắn vẫn khiến người ta không thể rời mắt.