Thập Niên 50: Ảnh Hậu Xuyên Thành Mẹ Kế Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 5

Thôi thì cứ thuận theo cốt truyện, có lẽ sẽ dễ chịu hơn...

"Đưa tay cho tôi." Đúng lúc Tô Mạn Thanh buông xuôi, một giọng nam trầm thấp vang lên từ trên đầu, như tiếng cello ngân lên, ấm áp và mê hoặc.

Ngẩng đầu lên, điều đầu tiên Tô Mạn Thanh nhìn thấy là một đôi mắt sâu thẳm đầy sức hút.

Không ngờ trong màn đêm dày đặc, Tô Mạn Thanh lại có thể nhìn rõ ánh mắt này.

Hóa ra khi cô không để ý, phía xa đã xuất hiện vài ngọn đuốc rực sáng với ánh cam cháy rực, ánh lửa hắt lên khuôn mặt cương nghị của người đàn ông, làm nổi bật đôi mắt sâu hút tựa vực thẳm, trong đó ánh lên tia sáng như mặt trời rạng đông, cuốn lấy ánh nhìn của Tô Mạn Thanh không rời.

"Tin tôi đi, đưa tay cho tôi."

Người đàn ông móc chân vào một thân cây lớn bên vách núi, cánh tay dài mạnh mẽ vươn ra trước mặt cô, gần đến mức chỉ cần Tô Mạn Thanh chịu buông tay khỏi cành cây đang bám thì lập tức có thể được anh ta cứu.

Nhìn người đàn ông với ánh mắt nghiêm túc không chút lay động, Tô Mạn Thanh lập tức nhận ra thân phận của anh.

Tiêu Tinh Kỳ – nam chính, và cũng là người mà nguyên chủ đáng lẽ phải kết hôn.

Sao anh lại ở đây?

Trong nguyên tác vốn không có đoạn này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Suy nghĩ rối bời, Tô Mạn Thanh cảm thấy ngạc nhiên đến tột độ. Theo diễn biến ban đầu, nguyên chủ rơi xuống dòng sông và chết đuối, mãi vài ngày sau mới có người tìm thấy thi thể, hôn ước giữa hai gia đình từ đó cũng tan vỡ.

Sau cái chết của nguyên chủ, nhà Tiêu Tinh Kỳ liên tục sắp xếp cho anh xem mắt, nhưng bằng một cách nào đó, mọi đối tượng đều gặp phải những tình huống kỳ lạ khiến mối quan hệ đổ bể. Đến khi nhập ngũ, anh vẫn chưa lập gia đình, ba đứa con riêng phải nhờ gia đình chăm sóc.

Mãi sáu năm sau, Tiêu Tinh Kỳ mới gặp nữ chính đã ly hôn, hai người nên duyên vợ chồng và sống hạnh phúc trọn đời.

Câu chuyện được kể từ góc nhìn của nữ chính, cả chủ quan lẫn khách quan đều ưu ái cô ta, khiến Tô Mạn Thanh không tiện đưa ra đánh giá gì.

"Đừng sợ. Tin tôi, tôi là quân nhân, tôi nhất định sẽ cứu cô. Đưa tay ra đi." Thấy Tô Mạn Thanh cứ sững sờ nhìn mình không đáp, Tiêu Tinh Kỳ vội trấn an, đồng thời liếc về bàn tay cô đang nắm chặt lấy cành cây.

Đôi bàn tay ấy đã rõ ràng không còn sức, bất cứ lúc nào cũng có thể trượt xuống.

Tình hình quá nguy cấp!

"Được."

Bị ánh mắt trấn tĩnh của Tiêu Tinh Kỳ tác động, Tô Mạn Thanh dứt mọi suy nghĩ, như bừng tỉnh khỏi nỗi hoảng loạn. Đôi mắt trong veo nhanh chóng ầng ậc nước, cô hít một hơi sâu, cánh tay từ từ buông khỏi cành cây.

Gần như cùng lúc, bàn tay rộng lớn của Tiêu Tinh Kỳ đã nhanh chóng bắt lấy tay cô, nắm chặt không để cô rơi.

Lòng bàn tay thô ráp và nhỏ nhắn chạm vào nhau, cả hai đều cảm nhận rõ ràng sự khác biệt nơi làn da đối phương.