Sau Khi Tiểu Đáng Thương Được Ông Trùm Nhận Nuôi

Chương 1

Sáng sớm, mặt trời còn chưa hoàn toàn ló dạng, bầu trời xanh nhạt phủ một lớp ánh sáng ấm áp mờ ảo.

Chiếc xe màu đen chạy nhanh trên đường lớn, hướng về phía khu biệt thự nằm ở trị dưới chân núi.

Úc Linh nửa ngồi dựa vào cửa sổ xe, mắt đăm đăm nhìn cảnh vật bên ngoài lướt qua không ngừng.

Cậu biết mục đích của chuyến đi lần này là đưa cậu đến nhà của một alpha mắc bệnh, dùng pheromone của cậu để làm liệu pháp an ủi cho đối phương.

Úc Linh không có bạn bè, thường ngày chỉ ở nhà rồi lại đi học nên không mấy hiểu biết về thế giới bên ngoài.

Trước đó, đối với vị alpha này cậu hoàn toàn xa lạ cũng như gia tộc sau lưng hắn.

Nhưng vào cuối tuần trước, ngay sau khi Úc Linh hoàn thành kỳ thi tốt nghiệp, cha cậu là Úc An Thật đã nghiêm túc gọi cậu vào phòng làm việc và nói rất nhiều điều.

Có một alpha tên là Phó Khai mắc phải chứng rối loạn pheromone rất nghiêm trọng.

Chứng rối loạn pheromone thực ra có nhiều loại, có loại dễ kiểm soát, sau khi điều trị sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống hằng ngày, nhưng cũng có loại được xem là bệnh nan y, nghiêm trọng đến mức đe dọa đến cả tính mạng.

Trường hợp của alpha này thuộc loại sau.

Nghe nói gia đình đối phương rất giàu, cũng có rất nhiều mối quan hệ, đã thử mọi phương pháp để chữa trị cho hắn nhưng cơ thể của hắn vẫn ngày càng suy yếu.

Nay đến bước đường cùng chỉ còn lại phương pháp cuối cùng, đó là tìm một omega tự nguyện hỗ trợ alpha này thực hiện liệu pháp an ủi, may ra có thể cứu chữa.

Nghe đến đây, Úc Linh chậm rãi nhìn vào mắt Úc An Thật.

Úc An Thật vốn là một alpha có tính cách điềm đạm, hơn nữa còn là một người cha dịu dàng.

Nhưng trong nhiều năm qua, sự chú ý của ông luôn dành cho người con trai út nhỏ hơn Úc Linh một tuổi, rất ít khi quan tâm đến cậu.

Lần này Úc An Thật đặc biệt nói nhiều như vậy với cậu, Úc Linh cảm thấy vừa ngạc nhiên vừa lo lắng.

Khi Úc An Thật đề nghị cậu trở thành omega an ủi, Úc Linh lại không cảm thấy bất ngờ.

Thực ra, những điều nói trước đó cũng không quan trọng lắm.

Điều quan trọng là alpha đó mang họ Phó, đến từ gia đình giàu có và quyền lực nhất thành phố A, gia tộc họ Phó.

Chỉ cần đưa Úc Linh đến đó giúp đối phương chữa bệnh, gia tộc đó sẽ cung cấp cho Úc An Thật rất nhiều tiền và nguồn lực để công ty của ông có thể vượt qua khó khăn lần này.

"Úc Linh, nếu công ty phá sản, cả nhà chúng ta sẽ tan rã."

Úc An Thật ngồi trên ghế sofa trong phòng làm việc, gương mặt sầu khổ, vừa nói vừa nhìn Úc Linh.

Omega đứng trước mặt chỉ mới trưởng thành không lâu, vì thiếu dinh dưỡng nên cơ thể gầy hơn so với bạn cùng trang lứa.

Sắc mặt của Úc Linh hơi tái đi, cậu biết mình nhất định phải đi, hôm nay Úc An Thật chỉ đơn thuần thông báo, chứ không phải hỏi ý kiến cậu.

Omega cúi đầu im lặng, sau đó hơi căng thẳng hỏi: "Liệu pháp an ủi, cụ thể là làm gì?"

Ánh mắt Úc An Thật thoáng qua chút do dự: "... Là cung cấp pheromone của con cho đối phương, đại khái là như vậy."

"Bên đó có bác sĩ chuyên nghiệp, họ sẽ sắp xếp mọi thứ."

Nghe thấy lời này, sự căng thẳng của Úc Linh dường như giảm đi một chút.

Nhưng cậu nhanh chóng nghĩ đến việc pheromone của mình rất kém, có thể sẽ chẳng giúp ích được gì cho đối phương.

Trên xe, Úc Linh vẫn xuất thần tựa vào cửa sổ, cảm nhận Úc An Thật ngồi bên cạnh vỗ nhẹ lên vai cậu.

"Đừng suy nghĩ nhiều quá."

Có lẽ vì không gian trong xe quá yên tĩnh, bầu không khí có phần hơi tệ nên Úc An Thật cố gắng nói điều gì đó.

Nhưng vì ít khi an ủi đứa con trai lớn nhút nhát và sống nội tâm này, giọng ông trở nên cứng nhắc: "Hẳn con cũng từng nghe qua về gia tộc họ Phó, ở thành phố A, bất cứ ai có mối quan hệ với nhà họ đều không đơn giản, chỉ cần con giúp Phó Khai chữa khỏi bệnh, chắc chắn họ sẽ cho con ưu đãi, sẽ cho con tiền, cho con vào học trường quý tộc."

Úc Linh không thấy hứng thú, vẫn luôn cúi đầu rũ mắt xuống.

Từ trước đến này Úc An Thật đều không thích bộ dạng thờ ơ này của Úc Linh, giống như cậu hoàn toàn không để tâm tới lời ông nói vậy.

Nhưng trước lúc chia tay, ông không muốn gây chuyện.

Úc An Thật hít thở sâu, nở một nụ cười nhân hậu: "Nếu con không thích, đợi công ty chúng ta phát triển tốt lên, sang năm đúng lúc cho con và em trai cùng vào đại học, hai đứa có thể làm bạn đồng hành."

Úc Linh đã hoàn thành chương trình trung học, kỳ thi đại học cũng đã thi xong.

Nhưng cậu chưa kịp tra điểm thì đã xảy ra chuyện này, vậy cậu đã lỡ mất cơ hội nhập học vào năm nay.

Đối với chuyện này Úc Linh không có cảm xúc gì, vốn dĩ cậu cũng không thích tới trường, càng không thích đi học cùng em trai.

"Mơ đẹp lắm, còn muốn học trường quý tộc."

Ninh Vọng Lan ngồi ở ghế phụ đằng trước quay đầu lại nhìn Úc An Thật, giọng điệu mỉa mai: "Phó Khai cũng chỉ là một người không được trọng dụng trong Phó gia, còn là người kém cỏi nhất trong lứa trẻ của nhà họ Phó. Đến lúc con ông thật sự chữa khỏi bệnh cho hắn, hắn có thể thực hiện lời hứa đem hết số tiền còn lại cho ông là may lắm rồi."

Ninh Vọng Lan là vợ của Úc An Thật, một omega nữ gần 50 tuổi nhưng vẫn xinh đẹp và tinh tế.

Nhưng bà ta không phải là mẹ ruột của Úc Linh.

Hồi nhỏ Úc Linh được bố của mình, một omega nam tự mình nuôi dưỡng

Người đó và Úc An Thật chưa kết hôn đã có con, sau khi Úc Linh mới mười tuổi thì người kia đột ngột qua đời.

Khi ấy, Úc An Thật ở rể nhà họ Ninh đã cùng Ninh Vọng Lan có một đứa con trai chín tuổi. Gia đình bọn họ hạnh phúc mỹ mãn, không có ý định muốn nuôi Úc Linh.

Tuy nhiên, pháp luật bảo vệ omega rất nghiêm ngặt, không cho phép đưa omega vị thành niên vào trại phúc lợi nếu cha ruột vẫn còn sống, vì thế Úc An Thật buộc phải đón Úc Linh về nhà họ Ninh.

Đối với chuyện này, Ninh Vọng Lan vẫn luôn bất mãn, cũng không hề che giấu thái độ của mình.

Sau khi chế nhạo Úc An Thật, bà ta lại nhíu mày, trừng mắt nhìn Úc Linh, dùng giọng cảnh cáo: "Úc Linh, sau khi tới đó thì tốt nhất là ngoan ngoãn nghe lời, đừng gây chuyện cho tôi. Dù sao nhà họ Ninh chúng tôi cũng nuôi cậu tám năm rồi, đây là điều mà cậu phải báo đáp cho nhà tôi."

Ánh mắt bà ta đầy vẻ chán ghét. Mặc dù đã chịu đựng ánh mắt như thế này rất nhiều lần, nhưng Úc Linh vẫn cảm thấy sợ hãi và khó chịu.

Cậu vội vàng quay đi, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ninh Vọng Lan thấy mình đã răn đe được cậu, lúc này mới hài lòng thu ánh mắt lại.

Không lâu sau, chiếc xe dừng lại trước cổng một biệt thự nằm trên núi.

Nơi này khá yên tĩnh, lại nằm ở vị trí hẻo lánh nên tỉ lệ cư trú thấp, rất thích hợp để dưỡng bệnh.

Bên ngoài biệt thự chỉ có một quản gia trông nghiêm nghị đang đợi sẵn. Úc An Thật và Ninh Vọng Lan nhanh chóng xuống xe, vội vàng bắt tay và chào hỏi người kia, thái độ và nét mặt đầy vẻ xu nịnh.

Úc Linh theo sau họ, ôm trong lòng một chiếc ba lô, bên trong là toàn bộ hành lý của cậu.

Việc Phó Khai mắc bệnh vốn đã được giữ bí mật, trước khi đưa Úc Linh tới đây, phía biệt thự cũng nhiều lần yêu cầu không được làm rùm beng, càng ít người biết càng tốt. Vì vậy, sau khi đưa Úc Linh đến, Úc An Thật và Ninh Vọng Lan nhanh chóng rời đi.

Úc Linh đứng một mình tại chỗ, vẻ mặt có phần bối rối.

Một người hầu tiến tới lấy ba lô của cậu, nói rằng sẽ giữ gìn giúp cậu.

Sau đó quản gia gọi một chiếc xe khác, đưa Úc Linh đến một bệnh viện tư thuộc quyền sở hữu của nhà họ Phó không mở cửa cho công chúng.

Đây cũng là kế hoạch đã được sắp xếp từ trước. Trước khi tham gia điều trị, Úc Linh cần phải trải qua một loạt các kiểm tra sức khỏe toàn diện.

Bệnh viện hầu như không có bệnh nhân khác, Úc Linh được người ta dẫn đi, lần đầu tiên nhận ra rằng kiểm tra sức khỏe lại có nhiều bước như vậy.

Cậu không cảm thấy mới lạ, vì tất cả mọi người, kể cả bác sĩ, đều rất nghiêm túc và im lặng. Giọng điệu ra lệnh khiến Úc Linh căng thẳng, luôn ở trong trạng thái lo âu.

Nhiệm vụ của Úc Linh là phối hợp điều trị với một Alpha bị bệnh nặng, vì thế kiểm tra tuyến thể và khoang sinh sản của cậu được thực hiện rất chi tiết và cẩn thận. Tuy nhiên, ánh mắt nghiêm khắc cùng vẻ mặt nhăn nhó của bác sĩ lại khiến Úc Linh trải qua một sự giày vò kéo dài.

Trưa hôm đó, khi nhận được kết quả kiểm tra từ bệnh viện, Úc Linh vì không ăn sáng và tâm trạng không tốt nên mặt mày tái nhợt.

Cậu cảm thấy rất đói, nhưng tất cả mọi người dường như đều vội vàng, mọi thứ được tiến hành đúng quy trình và rất nhanh chóng. Úc Linh không đủ can đảm để lên tiếng.

Khi trở lại trước cổng biệt thự, lần này Úc Linh được quản gia trực tiếp dẫn vào trong.

Từ cổng đi sâu vào bên trong, họ đến một ngôi nhà hai tầng nằm ở vị trí sâu nhất trong khu biệt thự.

Lúc đứng ngoài cổng vào buổi sáng, cậu không cảm nhận được gì, nhưng khi vào bên trong, Úc Linh mới nhận ra là, dù có nhiều người hầu và bác sĩ mặc áo blouse trắng qua lại, bầu không khí nơi đây vẫn ngột ngạt và u ám hơn cả bệnh viện.

Cậu được dẫn vào phòng, trên ghế sofa có một người phụ nữ trông khoảng 50 tuổi, đó là mẹ của Phó Khai, chủ nhân của biệt thự này và cũng là người đã đưa ra thỏa thuận với nhà họ Ninh.

Hạ Y Cầm mặc trang phục trang nhã, trang điểm nhẹ, nhưng vẫn không che giấu được sự mệt mỏi và tiều tụy.

Bà liếc nhìn Úc Linh đang đứng sau quản gia, sau đó cầm lấy bản báo cáo kiểm tra của cậu.

Khá nhiều tờ giấy, bà lật rất nhanh, đôi mày của bà nhíu lại càng lúc càng sâu.

Úc Linh là người nhút nhát, luôn nhạy cảm với những thay đổi xung quanh. Cậu nhận thấy bầu không khí trong phòng càng lúc càng trở nên căng thẳng, nhất là khi nguyên nhân lại chính là cậu.

Phòng trở nên im lặng đáng sợ, Úc Linh dần cảm thấy khó thở, giống như cậu đang bị tuột huyết áp vậy.

Tình trạng cơ thể của Úc Linh thực sự không tốt.

Cậu bị suy dinh dưỡng, thiếu máu nhẹ, khoang sinh sản phát triển chưa hoàn thiện, tuyến thể bất thường dẫn đến việc pheromone không ổn định...

Trang cuối cùng của bản báo cáo cho thấy, tỉ lệ tương thích pheromone của Úc Linh và Alpha bệnh nặng kia chỉ có 13%.

Tỉ lệ càng thấp, hiệu quả của việc điều trị an ủi càng kém.

Hạ Y Cầm như thể đã mất hết kiên nhẫn, bà ném xấp báo cáo sang một bên, tiếng giấy vang lên khiến Úc Linh giật mình.

"Nhà họ Ninh đưa tới cái thứ gì vậy?" Giọng nói của Hạ Y Cầm rất nhẹ, tốc độ chậm rãi, nhưng lại hiện rõ sự kiêu ngạo, "Cũng không sợ gặp xui xẻo."

Bà ta vừa nói vừa nhìn Úc Linh như đang đánh giá một món đồ, ánh mắt lướt qua người cậu từ trên xuống dưới một cách lạnh nhạt.

Một Omega trẻ tuổi, thân hình gầy gò yếu ớt, nhút nhát, sợ sệt, không hề lanh lợi, điểm sáng duy nhất trên người cậu có lẽ chỉ là khuôn mặt đó.

Nhưng trong tình huống hiện tại, ngoại hình lại là thứ không quan trọng nhất.

Ánh mắt của Hạ Y Cầm ngày càng lộ rõ sự khinh ghét.

Úc Linh không biết phải làm sao, bàn tay đặt sau lưng cậu bất giác siết chặt lại, lòng bàn tay đã bắt đầu đổ mồ hôi.

Cậu không biết phải đối mặt với tình huống này như thế nào.

Bác sĩ đứng cạnh lúc này mới lên tiếng.

Ông ta nói chuyện với Hà Y Cầm bằng giọng rất thấp, nhưng Úc Linh vẫn có thể nghe được một vài từ.

Có vẻ tình trạng của bệnh nhân hiện tại không khả quan lắm, tìm được một Omega "tình nguyện" và không gây phiền phức đã là khó lắm rồi, tỷ lệ khớp dù thấp cũng có còn hơn không...

Khi họ nói chuyện xong, sắc mặt của Hạ Y Cầm có vẻ dịu đi đôi chút.

Bà ta như không muốn nhìn thêm nữa, dựa vào ghế sofa, xoa nhẹ trán, rồi ra hiệu cho quản gia đưa Úc Linh ra ngoài: "Giữ lại đi, từ nay mỗi ngày chuẩn bị bữa ăn dinh dưỡng cho cậu ta."

Việc chuẩn bị bữa ăn dinh dưỡng hoàn toàn không phải vì lo lắng cho sức khỏe của Úc Linh, mà tất cả chỉ là để cậu có thể hợp tác tốt hơn trong việc điều trị mà thôi.

Úc Linh ở cùng tầng với những người giúp việc trong biệt thự.

Dù là phòng dành cho người giúp việc nhưng nó vẫn rộng hơn căn phòng cậu từng ở tại nhà họ Ninh.

Khi Úc Linh lặng lẽ sắp xếp lại balo của mình trong phòng, quản gia đích thân đến kiểm tra những vật dụng mà cậu mang theo.

Sau khi kiểm tra xong, ông ta mới lên tiếng: "Úc An Thật đã nói với cậu những điều cần chú ý rồi chứ?"

Úc An Thật đã dặn cậu rất nhiều điều, trọng tâm là nhất định phải nghe lời, hợp tác, tuyệt đối không được chọc giận nhà họ Phó.

Úc Linh không biết cụ thể quản gia đang ám chỉ điều gì, cậu ngừng lại một chút, ngập ngừng gật đầu.

Quản gia thấy vậy nhíu mày, trực tiếp nhắc lại một lần nữa: "Bình thường nếu không được cho phép, tốt nhất cậu đừng rời khỏi biệt thự này, cũng đừng giao tiếp quá nhiều với người bên ngoài."

Quản gia cảm thấy yên tâm về điều này, vì Omega trước mặt trông có vẻ rất dễ kiểm soát.

Ông ta tiếp tục nói: "Nếu có ai hỏi về thân phận của cậu, cậu phải nói rằng mình là bạn trai của Phó Khai, hai người rất yêu nhau, nếu không vì bệnh tình của Phó Khai, hai người đã đính hôn rồi."

Điều này Úc An Thật cũng đã nói với Úc Linh, nên cậu không có phản ứng gì, chỉ tiếp tục gật đầu.

"Cậu rất yêu người yêu của mình, tự nguyện chuyển đến để chăm sóc anh ấy, hiểu chưa?"

Những lời nhấn mạnh quá mức này khiến dạ dày vốn đang khó chịu của Úc Linh càng thêm đau, cậu nhíu mày nhưng vẫn cúi đầu đáp lại.

Quản gia thấy thế cuối cùng cũng hài lòng, lúc này mới cho phép cậu ra ngoài ăn cơm.

Úc Linh cứ thế mà sống ở đây.

Ban đầu, ngày nào cậu cũng lo lắng, sợ rằng bất cứ lúc nào cũng sẽ bị gọi đi để hợp tác điều trị.

Nhưng có lẽ vì tình trạng của bệnh nhân cần điều chỉnh, Úc Linh đã trải qua nửa tháng rất bình yên, mỗi ngày chỉ cần ăn bữa ăn dinh dưỡng và thuốc theo giờ của người giúp việc đưa, và sinh hoạt đều đặn.

Tính cách Úc Linh trầm lặng, ít nói, cũng chẳng bao giờ đi lại lung tung.

Cậu thường ngồi đờ đẫn trong vườn cả buổi sáng, nên dần dần mọi người trong biệt thự cũng ít chú ý đến cậu. Những người giúp việc hay tiếp xúc với Úc Linh đôi khi còn quan tâm cậu vài câu.

Sáng hôm đó, sau khi ăn sáng xon, Úc Linh như thường lệ ra vườn cho mèo ăn.

Trên đường đi, cậu cảm thấy bầu không khí trong biệt thự căng thẳng hơn hẳn mọi ngày.

Có vẻ như có việc quan trọng, hoặc một vị khách quan trọng sắp đến, quản gia liên tục vội vã ra lệnh cho người giúp việc dọn dẹp, trang trí.

May mà khu vườn nhỏ nơi Úc Linh thường đến nằm ở góc khuất, rất lâu mới có người đến chăm sóc, nên không ai để ý đến cậu.

Úc Linh ngồi xổm xuống, cẩn thận bóc từng miếng trứng luộc, một chú mèo con khoảng bốn tháng tuổi nằm bên cạnh chân cậu, chăm chú theo dõi từng động tác của cậu.

Chú mèo con này có bộ lông màu trắng, lần đầu tiên khi đi đến vườn này Úc Linh đã tình cờ gặp được nó.

Người giúp việc nói rằng chú mèo này không có chủ, có lẽ là của ai đó trong biệt thự không cần nữa, hoặc là của khách bỏ quên, dù sao cũng chẳng ai quan tâm đến nó.

Hạ Y Cầm bị bệnh của con trai hành hạ đến mức kiệt sức, tất nhiên không còn tâm trí mà lo đến một chú mèo, vì vậy người giúp việc cũng không đuổi nó đi.

Chú mèo rất gầy, lại có chút lạnh lùng, mỗi ngày Úc Linh đều đến chia sẻ thức ăn với nó, kiên trì gần nửa tháng, cuối cùng nó cũng không còn né tránh cậu nữa.

Úc Linh bẻ nhỏ lòng đỏ trứng cho mèo ăn, còn lòng trắng thì tự mình ăn, rồi đứng dậy đi vứt vỏ trứng.

Cậu quay lại ngồi xuống bên cạnh mèo con, lúc này nó đang nằm lăn lộn phơi nắng, Úc Linh nhìn một lúc, ngập ngừng đưa tay ra: "Mèo con, tôi có thể vuốt ve cậu không?"

Không biết là mèo con có hiểu không, nó nhìn Úc Linh một cái rồi bất ngờ lật người, đưa phần lông mượt mà về phía cậu.

Mắt Úc Linh lập tức sáng lên, cậu nhẹ nhàng chạm vào chú mèo nhỏ mềm mại và ấm áp.

Thực ra, Úc Linh rất muốn ôm mèo, nhưng quản gia đã cảnh cáo cậu là không được tiếp xúc quá nhiều với mèo, một khi bị nhiễm vi khuẩn sẽ ảnh hưởng đến việc điều trị.

Úc Linh cảm thấy rất hụt hẫng, nhưng bây giờ chỉ cần được chạm vào cũng đã rất vui rồi.

Chú mèo rất ngoan, cái đuôi nhỏ quét qua quét lại trên chân Úc Linh, khiến cậu thấy nhột và không nhịn được cười.

Khi cậu đang chơi vui vẻ, đột nhiên Úc Linh nghe thấy tiếng quản gia nói chuyện, cậu lập tức cảnh giác thu tay lại, nhìn qua bụi hoa phía sau.

Không biết từ lúc nào mà bên ngoài vườn đã có mấy người đang đứng, nhưng Úc Linh không nhìn thấy quản gia đầu tiên mà là một người đàn ông đi trước.

Đối phương có dáng người cao lớn, bờ vai rộng, chỉ cần nhìn vẻ bề ngoài và khí chất cũng có thể nhận ra hắn là một alpha xuất chúng.

Người đàn ông mặc một bộ vest màu xám đậm, quản gia cúi người phía sau hắn, thì thầm điều gì đó, nhưng hắn lại giữ vẻ mặt điềm nhiên.

Khi Úc Linh nhìn qua, người đàn ông đúng lúc ngẩng đầu.

Lúc ánh mắt hai người chạm nhau, Úc Linh như bị giật mình, lập tức thu lại ánh nhìn, quay lưng nấp sau giàn hoa.

Vẻ ngoài của người đàn ông đó vừa nhìn đã biết là một nhân vật lớn, Úc Linh luôn sợ hãi khi tiếp xúc với những người như vậy.

Do dự một lúc, cậu vội vàng chào tạm biệt mèo con, nhanh chóng rời khỏi vườn.

Khi thoáng chạm ánh mắt với người trong vườn, thần sắc Phó Châu hơi có chút biến đổi.

Quản gia ở phía sau đang nói những lời xã giao, Phó Châu không để tâm lắm, ánh mắt hắn dõi theo bóng dáng vừa vội vàng rời đi.

Quản gia vốn tinh ý, lập tức nhận ra điều này. Ông ta nhìn theo ánh mắt của Phó Châu, khi thấy Úc Linh thì sắc mặt có chút thay đổi.

Nhưng rất nhanh sau đó, quản gia lại nở một nụ cười cung kính: "Đó là vị hôn phu tương lai của cậu Phó Khai, một Omega rất trẻ."

Bóng dáng của Úc Linh đã biến mất từ lâu, Phó Châu thu lại ánh nhìn, rũ mắt nhìn về phía quản gia.

Quản gia càng cúi đầu thấp hơn: "Tình cảm của hai người rất tốt. Nghe nói omega này sau khi biết cậu Phó Khai bị bệnh thì đau lòng vô cùng, nhất quyết muốn dọn đến đây chăm sóc cậu Phó Khai mới yên tâm."

Phó Châu không trả lời, ánh mắt hắn trở nên xa xăm.

Dù Alpha trước mắt giữ vẻ mặt ôn hòa, không biểu lộ bất kỳ thái độ gì, nhưng quản gia vẫn cảm thấy chột dạ, không dám ngẩng đầu đối diện, cố gắng cứng rắn mà nói hết lời: "Phu nhân rất thương cảm cho tấm chân tình của cậu ta, nên mới đồng ý."

Nghe xong, trong mắt Phó Châu hiện lên một nụ cười rất nhạt.

Người ngoài có thể không rõ, nhưng với tư cách là gia chủ của nhà họ Phó, anh biết rất rõ tình trạng của Phó Khai.

Hai năm trước, Phó Khai mắc bệnh là do lối sống phóng đãng, quan hệ tìиɧ ɖu͙© bừa bãi của gã tạo nên, gã bị những tình nhân từng bị gã đắc tội hợp sức lại trả thù, dẫn đến kết cục này.

Nói thẳng ra, đó là bệnh về đường sinh dục. Đây cũng là lý do Hạ Y Cầm luôn không dám để chuyện này lan truyền ra ngoài.

Phó Khai là kẻ chơi bời, lừa tình, ham mê tiệc tùng xa hoa, việc nói gã ta đột nhiên có một cậu người yêu thật lòng thật dạ bên cạnh quả thực quá khiên cưỡng.

Trong đầu Phó Châu vẫn còn đọng lại hình ảnh omega vừa rồi đang chơi đùa với chú mèo con, biểu cảm trên mặt hắn không có bất kỳ sự thay đổi nào.