Phát Trực Tiếp Cho Tần Thủy Hoàng Xem Hồ Hợi Chơi Đổ Nhà Tần

Chương 1

Tần Thủy Hoàng đế năm thứ 26, Thủy Hoàng Đế vừa thống nhất Cửu Châu.

Trong cung, vua và các đại thần đang ăn mừng, ca múa linh đình.

Bỗng một đạo kim quang nổ tung trên bầu trời, ánh sáng xuyên qua mái ngói lưu ly và tường vách cung điện, chói lòa đến mức quân thần phải giơ tay áo che mặt.

Một viên quan vội vàng bước vào điện, chắp tay hành lễ, giọng nói trầm ổn nhưng vẫn lộ vẻ run rẩy: “Bệ hạ! Trên bầu trời xuất hiện thần tích!”

Thần tích?

Có thể mang đến trường sinh?

Tần Thủy Hoàng lập tức đứng bật dậy.

Năm nay hắn đã 38 tuổi.

Cha hắn mất khi mới 34 tuổi, ông nội 53 tuổi, cụ nội 45 tuổi, và tổ tiên đời trước cũng chỉ sống đến 43 tuổi. Bốn đời đều thọ không quá 50, nỗi lo cái chết luôn đè nặng trong lòng Tần Thủy Hoàng.

Đại Tần vừa thống nhất thiên hạ, còn nhiều việc đang dang dở, hắn tuyệt đối không thể chết sớm như vậy!

Tần Thủy Hoàng bước nhanh ra khỏi cung điện, các đại thần nhìn nhau rồi vội vàng đi theo.

Trên bầu trời, một màn hình khổng lồ xuất hiện, hiện lên hàng chữ kỳ lạ, nhưng tất cả đều hiểu được nội dung một cách kỳ quái.

【Kiểm kê lịch sử mười đại bại gia nhân vật ——】

“Lịch sử? Mười đại bại gia nhân vật?” Tần Thủy Hoàng trầm ngâm, nhìn sang Mông Nghị: “Mông Khanh, khanh có biết là ai không?”

Mông Nghị suy nghĩ một lát rồi đáp: “Nếu là những người được sách sử ghi lại vì phá hủy quốc gia, thì những vị quân vương làm mất nước chắc chắn đều có tên. Nhưng nếu chỉ mười người, e là không đủ.”

Tần Thủy Hoàng không nói gì, khoanh tay đứng nhìn màn hình trên bầu trời.

Cùng lúc đó, khắp nơi trong Đại Tần, mọi người dù ở đâu cũng đều nhìn thấy màn hình rõ ràng.

Phái huyện.

Lưu Bang đang ngậm cọng cỏ khô, ngồi vắt vẻo trên cây, nhướn mày nhìn thần tích trên trời: “Phá gia chi tử? Thần tiên cũng quan tâm mấy chuyện này à? Cũng thú vị đấy.”

Tiêu Hà đang ôm thẻ tre, đi trong hẻm nhỏ. Thấy ánh mắt của bá tánh hướng về bầu trời, người thì sợ hãi, kẻ vui mừng, người bài xích, kẻ lại cuồng nhiệt… Hắn thở dài một hơi: “Không biết thần tích này là điềm lành hay dữ đây.”

Đi ngang một gốc cây, hắn bị ai đó ném cục đá vào đầu.

Ngẩng đầu lên thì thấy Lưu Bang nhảy từ trên cây xuống, tóc bị gió thổi rối tung: “Xem cùng không?”

Tiêu Hà gật đầu.

Nhạc Dương.

Hạng Vũ cười lớn: “Phá gia chi tử? Nếu thần tiên thật sự kiểm kê mấy kẻ phá của, đúng là buồn cười chết mất!”