Khóe miệng Tần Như Thanh khẽ giật. Ý là nàng chỉ còn một tháng để sống thôi sao?
Nhưng thực tế, thời gian chắc chắn sẽ ít hơn thế.
Bởi hệ thống vừa nói, nó chỉ còn thời gian tối đa một tuần trước khi ngủ đông. Mà cơ thể nàng hiện tại chỉ là một đứa trẻ tám tuổi, làm sao có thể tham gia vào bất kỳ chuyện lớn nào của gia tộc? Nếu hệ thống ngủ đông, nàng cơ bản chỉ còn nước ngồi chờ chết.
Cho nên, hệ thống tuyệt đối không được ngủ đông!
Thời gian nàng có nhiều nhất cũng chỉ còn một tuần.
Đang định tiếp tục suy nghĩ kế hoạch cụ thể, nàng nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra.
Có người đến!
Trong ý thức, bóng dáng nhỏ bé của nàng lập tức tan biến.
Tần Như Thanh mở mắt ra, trước mặt là một người nữ tử trẻ tuổi, khoảng ba mươi, có vẻ ngoài xinh đẹp và dịu dàng.
Nàng lập tức dang tay ra, ngọt ngào gọi: “Mẹ ơi!”
Người phụ nữ này chính là phu nhân Lạc Nhàn, vợ của tộc trưởng gia tộc họ Tần, một gia tộc tu tiên nhập phẩm tại quận Nam Lĩnh.
Lạc Nhàn dịu dàng gật đầu với nàng, sau đó bế con gái lên và đi ra ngoài. Vừa đi, bà vừa cười nói:
“Hôm nay là sinh nhật tám tuổi của con, xem cha mẹ và ca ca con đã chuẩn bị cho con những món quà gì nào!”
---
Tần Như Thanh ngồi ngay ngắn trước bàn, cẩn thận đón lấy những món quà người nhà chuẩn bị cho mình.
Mẹ tặng nàng một chuỗi vòng tay làm từ linh ngọc, bên trong khảm một trận pháp tụ linh loại nhỏ.
Ca ca tặng nàng một viên hạ phẩm linh thạch – khi Tần Như Thanh ngạc nhiên nhìn qua, thiếu niên trông khoảng mười bốn, mười lăm tuổi lộ ra một nụ cười ngượng ngùng đầy lúng túng, rồi vội vàng giải thích:
“Đây đã là số tiền lẻ lớn nhất mà ca ca có thể gom lại được rồi. Đợi sang năm, ca ca sẽ để dành thêm cho muội.”
Nghe xong, Tần Như Thanh lập tức hiểu ca ca mình đã hiểu lầm. Nàng ngạc nhiên không phải vì thấy một viên hạ phẩm linh thạch là ít, mà là vì… nó quá nhiều!
Đây là thế giới tu tiên, theo hiểu biết của nàng về hệ thống tiền tệ ở đây thì phải cần đến mười ngàn linh kim mới đổi được một viên hạ phẩm linh thạch. So sánh một chút với sức mua của linh kim thì… chẳng phải điều này tương đương với mười ngàn tệ sao?!
Tần Như Thanh lập tức nở một nụ cười ngọt ngào, nói:
“Cảm ơn ca ca, thế này đã là rất nhiều rồi! Muội rất thích!”
Cuối cùng, ánh mắt của Tần Như Thanh dừng lại ở trên người nam nhân trung niên đang ngồi ở vị trí cao nhất. Người này có dáng vẻ thư sinh nho nhã và tuấn tú. Nàng chìa tay ra, lòng bàn tay hướng lên trên.
“Cha, đến lượt người rồi!”
Người nam nhân nho nhã ấy chính là Tần Đức Minh, tộc trưởng đương nhiệm của gia tộc họ Tần.
Ông mỉm cười với Tần Như Thanh, chậm rãi lấy từ trong tay áo ra một vật nhỏ xinh được thêu hình hoa như ý, là một cái túi gấm.