Nuôi Dưỡng Nam Phụ Ốm Yếu

Chương 2

Có bài học không thể kiểm soát cơ thể của lần trước, nàng cố gắng tránh né cốt truyện nên không dám liên lạc với cha. Sau đó thiên hạ đại loạn, hỏi thăm mới biết cha tưởng nàng bị nam chính hại chết, trực tiếp xé rách mặt với nam chính, mọi chuyện vẫn đúng theo cốt truyện. Nàng lưu lạc khắp nơi không biết bao lâu, bị dân lưu tán tấn công, thất lạc với đám thị vệ, loanh quanh lại về đến Lạc Dương, vẫn bị một mũi tên bắn chết dưới cổng thành.

Lần xuyên không thứ ba, Lục Vân Sơ nói, mệt rồi, hủy diệt đi.

Bao nhiêu lần vất vả chạy trốn cũng không thoát khỏi cốt truyện, nàng quyết định nằm yên không chạy nữa, ăn ngon ngủ ngon, sống một ngày hay một ngày.

Ba lần xuyên không đều bắt đầu ở chân núi ngoài thành. Nam nữ chính gặp nhau rồi cùng về thành, đi ngang qua chùa ngoài thành quyết định dừng lại vài ngày, nữ phụ sớm nghe tin tức, ghen tức khó nhịn, phi ngựa như điên đến chân núi chuẩn bị lên núi gặp nữ chính. Hai lần trước Lục Vân Sơ chọn quay đầu ngựa bỏ chạy khỏi nam nữ chính, lần này nàng không chạy nữa, thong thả cưỡi ngựa về phủ.

Phủ Văn rất lớn, nam chính Văn Quyết mua hai tòa phủ liền kề, phá tường thông làm một, cùng đệ đệ mỗi người ở một bên, nên nói họ mỗi người ở một viện không bằng nói là mỗi người chiếm một phủ.

Lục Vân Sơ theo bản năng của thân thể đi đến viện thuộc về mình, trước cửa đứng một hàng nha hoàn, vừa thấy nàng, lập tức cúi đầu quỳ xuống, đồng thanh nói: "Tiểu thư."

Lục Vân Sơ bị khí thế này của họ làm cho giật mình, nhưng nàng cũng là người từng trải qua sóng to gió lớn rồi, vẻ mặt bình tĩnh bước vào viện.

Vừa vào trong, trong viện bỗng nổi gió, lá khô xoay tròn rơi xuống, khiến nàng nổi da gà.

Viện rộng mênh mông, nhưng không có nhiều nhân khí, sự rộng rãi này lại càng tăng thêm vài phần âm u cô quạnh.

Nàng quay đầu lại thấy đám nha hoàn vẫn quỳ, mở miệng nói: "Đứng lên đi, theo ta vào trong."

Nha hoàn tuy kinh ngạc nhưng không dám lên tiếng, cúi đầu cầm đèn soi đường, từ đầu đến cuối không dám ngẩng đầu nhìn nàng.

Càng đi vào trong Lục Vân Sơ càng thấy rờn rợn, viện này không chỉ thiếu sinh khí, mà giống như một nhà tù phủ đầy không khí u ám. Gió thổi, bóng cây lấp loáng, lá khô trên mặt ao trong viện nhẹ nhàng trôi nổi, càng thêm tiêu điều âm u.

Nàng không dám nhìn nhiều cảnh đêm đen trong viện, nha hoàn lại quen thuộc với khung cảnh này, đẩy cửa phòng bên, nhanh nhẹn thắp đèn dầu.