Thập Niên 70: Những Ngày Tháng Cô Vợ Nhỏ Kiều Mềm Bị Tháo Hán Điên Phê Cưng Chiều

Chương 2

Với vai trò là một phản diện có thể khiến cả nam nữ chính gặp khốn đốn, Tạ Phương Trúc tất nhiên không phải kẻ ngu như heo.

Anh là người có lòng thù dai, mọi sự hành hạ mà nhà họ Thẩm đã gây ra cho anh lúc nhỏ, anh đều ghi nhớ trong lòng, và một ngày nào đó sẽ trả lại tất cả.

Việc nhà họ Thẩm ép anh cưới nguyên chủ chẳng khác nào tự tay dâng “con mồi” đến trước mặt.

Sau khi cưới cô ta, anh vẫn như trước, bất kể cô ta muốn gì, anh đều không có giới hạn, thuận theo mọi điều.

Trong mắt mọi người ở khu mỏ, Tiểu Tạ là một người chồng rất tốt.

Nâng niu cô ta sợ rơi, ngậm trong miệng sợ tan, chỉ cần là thứ cô ta muốn, ngay cả trăng trên trời anh cũng hái xuống.

Đáng tiếc cô ta không phải là người tốt, là kẻ không yên phận, là một người đàn bà lăng loàn.

Sự khác biệt như vậy khiến một số người nhiệt tình ở khu mỏ muốn ra tay hộ, thay Tiểu Tạ đáng thương đánh cô ta một trận.

Vì thế, khi anh vác nguyên chủ bỏ trốn cùng người khác trở về, vừa vào nhà liền đánh gãy chân cô ta.

Sự nhẫn nhịn chịu đựng trước đó của anh đã có tác dụng.

Hàng xóm ở khu mỏ và những người quen không ai thương hại nguyên chủ, cũng chẳng ai ra tay giúp đỡ.

Ngược lại, họ cho rằng cuối cùng Tạ Phương Trúc cũng cứng rắn được một lần, phụ nữ không giữ đạo thì phải nhận lấy kết cục như vậy!

Nguyên chủ sau khi bị đánh gãy chân đã mất tự do.

Tạ Phương Trúc nhốt cô ta lại, nuôi như nuôi một con chó.

Những hành hạ mà anh phải chịu đựng ở nhà họ Thẩm trước đây đều trả hết lên người cô ta.

Nguyên chủ từ thiên đường rơi thẳng xuống địa ngục, hận đến mức muốn chết, nhưng ác quỷ Tạ Phương Trúc thậm chí không cho cô ta cái quyền được chết.

Rất nhanh, cô ta đã phát điên.

Những chuyện xảy ra bên trong căn nhà không ai biết.

Họ chỉ biết rằng, nguyên chủ không chịu nổi cú sốc thất bại khi bỏ trốn nên tinh thần suy sụp, trở thành kẻ điên không tự chăm sóc được bản thân.

Còn người đàn ông của cô ta, Tạ Phương Trúc, không những không rời bỏ mà còn ở lại chăm sóc tận tình, đúng là một người đàn ông tốt hiếm có, nguyên chủ thật không biết điều!

Nghĩ đến kết cục của nguyên chủ, chân Thẩm Oánh Oánh run lên như như cái sàng tre.

Tạ Phương Trúc thực sự là một kẻ điên loạn, lại còn thuộc dạng dùng sức mạnh.

Giờ đây, kẻ điên đáng sợ đó đang đứng ngay sau lưng cô.

Với thân hình nhỏ bé của mình, cô hoàn toàn không phải là đối thủ của anh.

Phải làm sao đây?

Không chần chừ thêm, cô quyết định nói ra rằng mình không phải là nguyên chủ.

Dù chuyện này nghe có vẻ phi lý, nhưng Tạ Phương Trúc là người cẩn trọng đa nghi, đối diện với hai người có tính cách hoàn toàn khác nhau, có lẽ anh sẽ cho cô chút thời gian để nói rõ.

Dù cuối cùng anh có tin hay không, chỉ cần có thời gian để nói, cô sẽ có cơ hội diễn, và có thể thoát khỏi móng vuốt ác ma.

Nhưng vừa mở miệng, cổ họng cô như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, không thể phát ra âm thanh.

Chẳng lẽ đây là quy tắc ngầm của thế giới này?

Kéo người qua chịu tội thay, mà không cho người chịu tội kêu oan, thật độc tài ngang ngược!

Thẩm Oánh Oánh tức giận! Nhưng có tức giận cũng chẳng làm được gì, bây giờ cô chính là con cá trên thớt, không có sự lựa chọn nào khác, đành phải cắn răng nghĩ cách khác.

Chợt nhớ ra, từ đầu đến cuối, thái độ của nguyên chủ đối với Tạ Phương Trúc chưa từng thay đổi.

Dù bị đánh gãy chân, cô ta cũng không chịu cúi đầu, thậm chí những lời chửi mắng còn thậm tệ hơn bình thường.

Và Tạ Phương Trúc lại thích thái độ đó của cô ta, vì điều đó khiến anh càng cảm thấy chính đáng khi sử dụng những cách thức tàn nhẫn hơn để hành hạ cô ta.

Vậy thì…

Liệu yếu thế trước anh có ích không?