dit: Tuyết Hân
Tô Chi Niệm không lên tiếng, trực tiếp đi vào toilet.
Tống Thanh Xuân lúc này mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, e là lần này nhờ có mẹ anh nên anh mới không đuổi cô đi ra ngoài.
Rửa tay xong, Tô Chi Niệm đi vào phòng ăn, mẹ và Tống Thanh Xuân đã ngồi xuống, không biết hai người đang nói cái gì, trên mặt đều lộ ra ý cười, lúc Tống Thanh Xuân nhìn thấy anh, ý cười trên mặt rõ ràng thu lại một chút.
Tô Chi Niệm kéo một cái ghế ra và ngồi xuống, sau đó mẹ anh liền đưa anh một cái chén canh, tiện thể chỉ tay vào hai món ăn trên bàn, nói: "Món canh và hai món ăn này đều là do Thanh Xuân làm đó."
Tô Chi Niệm nhận lấy chén canh, không ăn mà trực tiếp để lên bàn, sau đó cầm đũa gắp các món ăn mà mẹ Tô làm.
Trên bàn cơm, mẹ Tô, Tô Chi Niệm và Tống Thanh Xuân trò chuyện một chút, bầu không khí cũng không có căng thẳng, chỉ là ăn được một lát, Tống Thanh Xuân mới phát hiện, Tô Chi Niệm không ăn canh, hai món mình làm anh cũng không ăn, anh chỉ ăn mấy món mẹ Tô làm.
Hình như mẹ Tô cũng nhìn thấy điều này, hỏi Tống Chi Niệm vì sao không ăn canh, thấy con trai mình không trả lời, bà liền gắp một miếng sườn do Tống Thanh Xuân làm bỏ vào trong chén của Tô Chi Niệm: " Đây là sườn do Thanh Xuân làm, con nếm thử một miếng đi, cũng không tệ lắm."
Tô Chi Niệm hờ hững gật đầu một cái, rồi tiếp tục thông thả ăn, chỉ là cho tới khi ăn xong, Tống Thanh Xuân rõ ràng nhìn thấy miếng sườn mẹ Tô gắp cho anh, anh không hề đυ.ng tới, hình như Tô Chi Niệm nhận ra Tống Thanh Xuân đang nhìn mình, anh hơi nghiêng đầu một chút, khẽ chạm vào tầm mắt của cô, không thèm để ý, cầm chiếc đũa nhẹ nhàng gắp miếng sườn trong chén ném vào thùng rác.
Tô Chi Niệm đứng lên, lạnh lùng ra khỏi phòng ăn.
Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm vào miếng sườn trong thùng rác, hai tay nắm chặt vạt áo.
Anh đã nói qua ... Mong cả đời này cho dù đến chết cũng không muốn nhìn thấy cô.
Hiện tại, cô ở trước mặt anh, vẫn như cũ anh dùng mọi biện pháp cùng cô phân chia ranh giới.
Điều Tống Thanh Xuân muốn chính là sau khi ăn xong, Tô Chi Niệm quay về nhà, thời gian anh ở một mình, cô có thể tìm anh để nói chuyện.
Cô nghĩ có mẹ Tô ở đây, anh sẽ chịu nghe cô nói chuyện.
Thế nhưng, dường như Tô Chi Niệm biết lòng cô đang bàn tính chuyện gì, ăn cơm xong, anh vẫn ngồi ở phòng khách cùng mẹ Tô xem ti vi.
Thời gian chậm rãi trôi qua, chớp mắt đã đến chín giờ tối, Tống Thanh Xuân nghĩ mình nên mở miệng nói đi về.
Nhưng cô thật vất vả lắm mới có thể gặp được Tô Chi Niệm, thời cơ như vậy mà lãng phí, thật sự rất không cam tâm.
Tống Thanh Xuân đứng dậy, vừa định chủ động hỏi Tô Chi Niệm có thời gian không, có thể cùng cô nói chuyện một chút thì bất chợt Tô Chi Niệm có điện thoại, anh đi lên sân thượng nghe điện thoại.
Cú điện thoại này của Tô Chi Niệm rất dài, đến mười giờ rưỡi cũng không có dấu hiệu kết thúc.
Mẹ Tô nhìn có chút mệt mỏi, dù không cam tâm đi nữa Tống Thanh Xuân cũng không nên tiếp tục mặt dày ở lại. Vì vậy cô liền nói lời về nhà mà trong lòng cảm thấy mất mát: "Bác gái, thời gian không còn sớm, cháu phải về."
"Con gái về trở vềnhà khuya không an toàn, Chi Niệm cũng trở về nhà, con đợi chút nữa, nó chở con về..." Mẹ Tô còn chưa nói hết, Tô Chi Niệm đang nghe điện thoại bỗng quay đầu lại, che điện thoại lại, không nóng không lạnh nói một câu: "Đêm nay con không trở về nhà."