Chương 28: Một hồi phong hoa tuyết nguyệt mỹ lệ gặp gỡ bất ngờ
Không đợi hắn suy nghĩ cẩn thận, bước sen của Thượng Quan Khinh Vãn đã đi tới trước mặt hắn, chỉ thấy nữ tử kia nhẹ nhàng cười, mắt khẽ buông xuống, giống như cánh hoa đen tối nở rộ, giọng nói mềm nhẹ tựa như trân châu theo từ trong miệng nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng thoát ra :”Thỉnh an nhị hoàng tử, dân nữ trước hết lui xuống.”Nàng dù không ngẩng đầu, cũng không có trái phải nhìn quanh, lại có thể cảm nhận được đôi mắt kia đang gắt gao nhìn chằm chằm nàng, lại chậm rãi ngước mắt, tinh chuẩn đối mặt cùng cặp mắt đen như biển sâu màu hổ phách của nam nhân kia, đáy mắt hắn lưu chuyển vẻ kinh ngạc, thậm chí còn có vài phần khó nói không chút che giấu!
Thượng Quan Khinh Vãn cười tươi như hoa, hai tròng mắt nhạt như thanh phong lại lộ ra hơi mát, nói xong câu này, bất chấp ánh mắt mê ly của hắn, cũng không quay đầu rời đi khỏi cửa điện, chỉ để lại Nam Cung Nguyên Liệt vẫn đứng yên bất động tại chỗ, nhìn chằm chằm bóng dáng xinh đẹp nhẹ nhàng của nàng, cho đến khi bóng dáng ấy biến mất khỏi tầm mắt của hắn.
“Hoàng nãi nãi, nàng… Rốt cuộc là ai?” Nam Cung Nguyên Liệt ngoái đầu nhìn về phía Thái hậu nương nương, tâm tình tốt lúc nãy nháy mắt hoàn toàn biến mất.
“Vừa rồi Vãn Nhi không phải đã hướng ngươi thỉnh an rồi sao? Ngươi thế nào còn hỏi ai gia? Liệt nhi, hôm nay là ngọn gió nào thổi ngươi đến đây? Ngươi nếu là không xuất hiện, hoàng nãi nãi thật đúng là nghĩ ngươi đã đem ai gia quên mất rồi…” Thái hậu nương nương thấy sắc mặt xanh mét của tôn nhi, không khó nhìn ra tâm tình tiểu tử này rất không thoải mái, về phần nguyên nhân tại sao tâm tình hắn đột nhiên thay đổi, liền không cần nói bà cũng biết.
Bỡi vì chuyện Thái hậu nương nương đem Thượng Quan Khinh Vãn chỉ hôn cho hắn, Nam Cung Nguyên Liệt rất mất hứng, đã từng nhiều lần tìm hoàng nãi nãi lý luận, kết quả lại vẫn như cũ, Thái hậu nương nương luôn lập lại câu, quân vô hí ngôn, hôn nhân đại sự nào phải trò đùa, đã là chỉ phúc vi hôn, sẽ không thể bội bạc, cho nên chuyện Nam Cung Nguyên Liệt muốn từ hôn cũng chỉ có thể trở thành hy vọng xa vời.
Bỡi vì vậy, Nam Cung Nguyên Liệt từng có đoạn thời gian thật lâu cũng không đến Từ ninh cung, hôn kỳ càng gần, hắn càng không muốn thấy hoàng nãi nãi, Thái hậu nương nương đã vài lần lệnh người đi mời hắn đến, tất cả cũng đều bị hắn cự tuyệt.
Mà lần này, chính là vì chuyện từ hôn giải quyết viên mãn, Nam Cung Nguyên Liệt sau khi bị tam đệ Nam Cung Nguyên Thác thuyết phục, mới quyết định đến Từ ninh cung xin lỗi hoàng nãi nãi, cho nên cố ý mua hoa quế cao mà lão nhân gia thích ăn nhất, chỉ là Nam Cung Nguyên Thác đã đáp ứng sẽ tới giúp hắn làm thuyết khách, cũng chậm chạp chưa thấy xuất hiện.
“Nàng… thật sự là Thượng Quan Khinh Vãn?” Trên mặt Nam Cung Nguyên vẫn giữ nguyên vẻ không tin như cũ, tuy rằng giọng nói nghe qua quen tai, nhưng khuôn mặt kia, quả thật chính là cách một trời một vực, hoàn toàn không thể đánh đồng.
“Đúng là như vậy.” Thái hậu nương nương khẽ thở dài, hoàng tôn này của bà lại thích trông mặt mà bắt hình dong, đáng tiếc là, cho dù hắn hiện tại cố ý chú ý tới Thượng Quan Khinh Vãn cũng đã quá muộn, trong lúc đó bọn họ cũng đã coi như hữu duyên vô phận rồi.
Đáy mắt thâm thuý của Nam Cung Nguyên liệt xẹt qua một tia đen tối sâu thẩm, mắt khẽ buông xuống trầm tư một lát sau đó mới trầm thấp nói :”Liệt nhi đột nhiên nhớ tới còn có chuyện quan trọng cần làm, cho nên sẽ không quấy rầy hoàng nãi nãi cùng Thừa tướng phu nhân hàn huyên, cáo từ trước!”
------dãy phân cách hoa lệ-----
Hành lang dài như vô tận uốn lượn uyển chuyển trong Từ ninh cung, nhưng mà phong cảnh lại rất đẹp, Thượng Quan Khinh Vãn đi cùng nha hoàn Điểu Ưng bên người Thái hậu nương nương, khắp nơi đi dạo một chút, thưởng thức phong cảnh rất khác biệt trong hoàng cung.
Đúng lúc này, dãy hành lang dài bất tận xuất hiện một bóng dáng hân trường, chính là Nam Cung Nguyên Thác vội vàng đi tới Từ ninh cung, khi hắn đang muốn cất bước đi vào điện, chân trước lơ lửng trong không trung đột nhiên thu hồi, ánh mắt hướng về bóng dáng đang đi cách đó không xa.