Chương 7: Gặp người quen
Sáng sớm Trầm Yên tỉnh dậy thì phát hiện mình đang nằm rúc vào ngực của Trầm Ngôn, hai tay cô đặt trước ngực tiểu Ngôn, cánh tay của tiểu Ngôn thuận thế thành chương gác lên eo thon của cô, hai gương mặt chỉ cách nhau vài mi-li-mét, hơi thở như muốn hòa quyện vào nhau.( nam :_thở mới chớm hẹn hò anh ngại mình đắng chát.
nữ : nhưng em thì bất chấp quyện vào anh mê say = nhãn hiệu cà phê Ngôi Sao Phương Nam nổi tiếng của Việt Nam....)
Trầm Yên đơ người trong vài giây, rồi cô bình tĩnh gỡ tay của tiểu Ngôn từ trên eo mình xuống, bình tĩnh leo xuống giường, bình tĩnh đi vào nhà vệ sinh, rồi một cái rầm....
Mặt Trầm Yên đỏ như máu.
Và cô còn phát hiện...
Mình bị bệnh rồi!!
Máu dồn lên não có phải là cao huyết áp không nhỉ???
Khi tiểu Ngôn tỉnh dậy phải kêu em ấy lấy thuốc cho mình uống!!
____
Đoạn nhạc đệm lúc sáng đã kết thúc còn việc Trầm Yên có đi tìm Trầm Ngôn xin thuốc hay không thì không ai biết được. Bốn người sau khi ăn sáng xong lại tiếp tục lên đường.
Khi đi ngang qua một siêu thị cỡ trung thì ngừng lại, Trầm Ngôn đảo mắt nhìn xung quanh siêu thị, trước cửa siêu thị có hơn 10 đứng ở đấy.
Cửa siêu thị mở, đồ vật bên trong còn tương đối nhiều, mạt thế đã đến hơn hai tháng mà vật tư bên trong lại còn nhiều như thì đã chứng tỏ điều gì a.
Máu đen dính trên sàn nhà ghê người. Bên trong siêu thị bao trùm một màu u tối, không một ai dám bước vào, nhóm người đó chỉ dám đứng ở ngoài do do dự dự không muốn đi vào nhưng lại bị thức ăn bên trong hấp dẫn không thể nào đi được.
Trầm Ngôn nhếch môi cười tà, rồi lái xe đến chỗ vắng người, bốn người liền xuống xe, Trầm Ngôn phất tay thu chiếc hummer vào không gian, rồi nắm tay Trầm Yên kéo theo sát mình.
Hai người Quân Nhã, Vũ Băng thấy thế cũng đi theo sau. Bốn người cứ thế bước thẳng vào siêu thị, nhưng vừa bước vào cửa thì một bàn tay kéo tay của Trầm Yên lại, Trầm Ngôn đi phía trước sắc mặt liền lạnh lẽo đánh tới bàn tay đó.
Lâm Trình kinh ngạc rút tay lại,hắn ta âm trầm nhìn Trầm Ngôn, ánh mắt dò xét xẹt qua người y vài lần đến khi y mất hết kiên nhẫn mới thu hồi. Nhưng áp suất từ trên người Trầm Ngôn lại càng lúc càng gia tăng.
Lâm Trình nhìn Trầm Yên nói:
"Tiểu Yên 1 tháng nay không tìm thấy em anh rất lo lắng, vì sao hôm đó em lại biến mất không để lại lời nhắn nào cho anh? Em có biết anh đã rất lo cho em không hả?"
Trầm Yên mới đầu còn kinh ngạc khi thấy Lâm Trình ở đây nhưng nhớ lại 1 tháng này cô và tiểu Ngôn đều đi vòng vòng khắp nơi tìm vật tư cũng đã kéo dài khá nhiều thời gian rồi, nên gặp Lâm Trình ở đây cô cũng không kinh ngạc nhiều.
Cô nhìn nhìn Trầm Ngôn đang nắm chặt tay mình, giọng lạnh nhạt trả lời:
"Tôi đi đâu không phiền anh lo lắng."
Sắc mặt Lâm Trình liền lạnh xuống, hắn ta nhìn Trầm Ngôn rồi nói:
"Tiểu Ngôn vết thương trên vai em thế nào rồi? Tháng trước em bị tang thi làm bị thương cũng may là em không sao, em và chị em cùng mất tích làm anh lo vô cùng."
Đám người phía sau nghe thế thì đồng loạt lùi về sau vài bước kéo dài khoảng cách với mấy người Trầm Yên.
Trầm Yên nghe Lâm Trình nói thế thì tức giận run người, hắn ta thế mà cố tình vạch trần việc tiểu Ngôn bị tang thi làm bị thương. Thật quá đáng.
Trầm Ngôn liếc nhìn Lâm Trình không nói gì kéo Trầm Yên đi vào siêu thị.
Đôi con ngươi màu đỏ đấy như một đầm lầy đầy máu tươi cuống Lâm Trình vào đó. Hắn ta hơi hoảng sợ lùi về sau. Quân Nhã cười khinh bỉ nhìn hắn ta rồi cũng kéo Vũ Băng đi theo sau Trầm Ngôn.
Bỏ lại đám người hai mặt nhìn nhau rồi lại nhìn Lâm Trình đang sửng người ở phía trước. Từ trong đám người bước ra một thanh niên đi đến phía sau Lâm Trình khẽ nói:
"Lão đại chúng ta có nên vào không?"
Lâm Trình hoàn hồn, hắn ta cười ôn hòa nói:
"Đi! Vật tư của chúng ta không còn nhiều, mọi người tranh thủ lấy càng nhiều càng tốt, 15 phút sau chúng ta tập trung tại đây, tất cả chú ý an toàn. "
"Dạ lão đại!" Đám người phía sau đồng thanh nói.
Quân Nhã đi sau Trầm Ngôn tay cầm đèn pin mini sáng chói, nghe tiếng động phía sau thì càng cười khinh thường.
Một lũ ngu ngốc.
Trầm Ngôn không quan tâm phía sau chỉ một lòng kéo Trầm Yên sát vào người mình, từ từ đi lên cầu thang, trong đây thế mà lại có tang thi cùng cấp với mình, đúng là không thể khinh thường nó.
Bốn người vừa đi vào tầng hai thì bỗng nhiên một tiếng động rất nhỏ đến không thể nghe thấy lọt vào tai Trầm Ngôn làm y cảnh giác dừng lại, Trầm Yên nghi hoặc nhìn bóng lưng thẳng tắp của Trầm Ngôn.
Không hiểu sao em ấy dừng lại không đi tiếp, nhưng cô cũng đủ thông minh nên im lặng không hỏi, chỉ lặng lẽ cảnh giác với xung quanh, Quân Nhã và Vũ Băng phía sau cũng bài ra tư thế phòng ngự.
Đôi mắt màu đỏ của Trầm Ngôn im lặng quan sát mọi nơi trong bóng tối, y có thể cảm nhận được nó đang ở đây, và nó cũng đang quan sát bọn họ.
Là một con tang thi thông minh biết cách ẩn náu quan sát con mồi của mình!
Không khí xung quanh bỗng chấn động, Trầm Ngôn nhanh chóng kéo Trầm Yên tránh qua một bên Quân Nhã cũng kéo Vũ Băng lách mình tránh khỏi đao gió bay tới.
Lưỡi đao gió va vào bức tường liền "Gầm" một tiếng, bức tường rắn chắc cứ bị nứt ra nhiều đường lớn.
Trầm Ngôn âm trầm nhìn về phía đao gió bay ra.
Một màn chào hỏi hậu hĩnh nhỉ?!
Xem ra y không đáp lại thì thật có lỗi mà.
Khóe môi khẽ cười tà, trong tay Trầm Ngôn liền xuất hiện lôi cầu đánh về phía đó.
Ầm ầm.
Bụi bay khắp nơi, " Sưu "một tiếng. Một vật thể lấy tốc độ nhanh nhất xuất hiện trước mặt mọi người.
Thì ra là một con tang thi thiếu nữ, mái tóc thô sơ của nó rối loạn trong gió, gương mặt thì trắng bệch, đôi mắt màu trắng, trên người là bộ váy ngắn ngang đùi lộ ra cặp chân trắng nõn đã bị mất vài khúc thịt, trên bụng là một vết thương rất sâu đến thấy xương, cả người phát ra mùi hôi thối.
Tang thi hệ gió cấp hai trung cấp!
Trầm Ngôn đẩy Trầm Yên về sau cho Quân Nhã, bản thân hơi tiến về phía trước bảo vệ ba người ở sau.
Con tang thi phía trước hơi nghi hoặc. Đồng loại của nó sao lại bảo vệ 'thức ăn'? Hay là nó (Trầm Ngôn) muốn chiếm làm của riêng? Chuyện này không được! Có thức ăn nhất định phải chia cho mọi thi (người) cùng thưởng thức!
Ân, đúng là thiếu nữ tang thi tốt.
Tang thi thiếu nữ hướng về phía Trầm Ngôn gầm grừ vài tiếng.
"Grừ grừ." Ngươi có 'thức ăn' tại sao không chia cho ta?.
"Grừ grừ." Dám mơ tưởng người của ta? Ngươi chán sống?!.
Móng tay của Trầm Ngôn bỗng biến dài ra, y lao vào con tang thi đó đánh liên tục, ba người Trầm Yên cũng chạy lại hỗn chiến.
Ngao ngao, quá đáng, bốn đánh một thi quyền ở đâu????
Tuy có ba người Quân Nhã trợ giúp, nhưng con tang thi thiếu nữ lại là hệ gió nên khó đối phó vô cùng.
Dị năng của Trầm Yên là hệ Băng, dị năng của Quân Nhã là hệ Mộc, còn Dị năng của Vũ Băng là hệ Hỏa.
Bốn người vây sát con tang thi, dị năng xuất ra liên tục. Trên người của con tang thi thiếu nữ cũng đã xuất hiện nhiều vết thương sâu nặng.
Trên người của mấy người Trầm Ngôn cũng đều bị đao gió cắt bị thương, quần áo đều rách máu thấm cả một mảnh.
Cuối cùng bốn người chia ra bốn phía cùng công kích mới hạ được con tang thi đó.
Ba người Quân Nhã, Trầm Yên liền ngồi xuống sàn thở dốc. Trầm Ngôn đi lại con tang thi thiếu nữ bị đánh không nhìn ra hình hài, lấy ra cây dao từ không gian, y nhanh chóng lấy tinh thạch trong đầu nó ra, rửa sạch vết bẩn phía ngoài, viên tinh thạch màu trắng nhạt liền hiện ra trong mắt mọi người.
Trầm Ngôn liếc nhìn hai người Quân Nhã, rất tự nhiên đem viên tinh thạch bỏ vào tay Trầm Yên, ngay khi cô mở miệng định nói thì:
"Chị dùng! Bọn họ, không cần quan tâm." Lần đầu tiên y mở miệng nói chuyện khi bước vào thế giới này.
Đám người Trầm Yên cứng đơ tại chỗ, Trầm Yên vui mừng đến phát khóc ôm lấy mặt Trầm Ngôn, nức nở nói:
"Tiểu Ngôn em.....em nói lại được....được rồi??!"
Trầm Ngôn khẽ gật đầu không nói. Y liếc nhìn Quân Nhã đang vẻ mặt đưa đám đằng kia rồi nói:
"Vật tư, cô một nửa, tôi một nửa!" Ý tứ rõ ràng, tinh thạch là của tôi! Vật tư cùng chia, không đồng ý? Chết!
Quân Nhã gào khóc, ôm chầm lấy Vũ Băng giả đáng thương, Vũ Băng cũng rất phối hợp đưa tay vỗ vỗ lưng cô ta.
______Hết chương 7_____