Chị Ruột Như Thê

Chương 5

Chương 5: Gặp đồng loại.
Trầm Yên tỉnh lại cũng là sáng hôm sau, cô đưa mắt nhìn xung quanh không thấy Trầm Ngôn đâu. Khẽ nhíu mày, Trầm Yên chống thân thể suy yếu bước ra khỏi xe.

Bọn cô đang dừng chân tại một thị trấn nhỏ, xung quanh là những căn nhà hoang tàn đổ nát, không một bóng tang thi huống chi là con người. Trầm Ngôn thì lại không thấy đâu, Trầm Yên bắt đầu lo lắng, cô đưa tay che lòng ngực đang khó chịu của mình. Vừa đi xung quanh vừa gọi:

"Tiểu Ngôn.... Tiểu Ngôn em đâu rồi?.... Tiểu Ngôn....."

Tiếng gọi chưa ngừng thì một cơn gió đã thổi qua, Trầm Ngôn liền xuất hiện trước mắt cô, trong tay y còn cầm một con gà rừng được xử lý sạch sẽ kích cỡ to như quả bóng. Trầm Yên cũng không quan tâm trong tay y cầm con gì, cô chỉ bước nhanh lại rồi đi xung quanh y, kéo cánh tay y quan tâm hỏi:

"Tiểu Ngôn em có bị sao không? Khi nãy em đi đâu thế? Bên ngoài nguy hiểm như thế sao em còn chạy lung tung a."

Trầm Ngôn kéo nhẹ khóe môi, dòng nước ấm lại chảy qua trái tim lạnh lẽo. Y khẽ giơ lên con gà rừng trong tay lắc lắc vài cái, rồi thong thả bước lại gần chiếc xe, thuần phục ướp thịt gà, nhóm lửa, nướng.

Một loạt hành động hết sức tao nhã, Trầm Yên trợn mắt nhìn Trầm Ngôn đang nướng gà rừng đằng kia, có chút không tin tưởng đó là em trai mình, Tiểu Ngôn khi nào biết nướng thịt?

Nhưng rất nhanh cô bị mùi thơm mê người đó hấp dẫn, mặc kệ tất cả Trầm Yên đi lại chỗ Trầm Ngôn ngồi xuống. Một lúc sao Trầm Ngôn liền đưa con gà rừng đã nướng đến thơm phức đưa cho Trầm Yên.

Cũng may mắn là động vật biến dị có thể ăn được nếu không Trầm Ngôn không biết phải làm gì cho Trầm Yên ăn sáng, tuy trong không gian thức ăn còn rất nhiều nhưng lâu lâu ăn thịt tươi cũng tốt mà.

Trầm Yên ngẩn ngơ nhận lấy nguyên một con gà nướng kia, cảm nhận hơi nóng trong lòng bàn tay Trầm Yên liền phục hồi tinh thần, cô nhìn con gà nướng rồi nhìn Trầm Ngôn, hai tay nhanh nhẹn xé con gà làm hai, đưa cho Trầm Ngôn một nửa, nhưng y lại nhíu mày không nhận.

Bây giờ Trầm Yên mới chợt nhớ em trai của cô đã không phải là người bình thường, Trầm Yên có chút khổ sở cuối đầu ăn từng miếng thịt nướng kia, vốn dĩ rất ngon nhưng bây giờ vào miệng cô lại chẳng có vị gì cả.

Trầm Ngôn nhìn hành động của Trầm Yên thì khẽ thất thần.

Là hối hận vì không thể bảo vệ tốt nguyên chủ sao?

Cánh tay bất giác đưa lên, khi chỉ còn một chút nữa là đυ.ng vào cái đầu đang cuối đấy thì Trầm Ngôn bỗng dừng lại, khó hiểu nhìn cánh tay của mình, rồi y cầm nhánh tây trên đất viết viết vài dòng chữ:

"Em ăn rồi, chị ăn đi!"

Trầm Yên lần nữa ngẩn tò te nhìn dòng chữ trên đất, nhất thời cô quay lại nhìn Trầm Ngôn rồi cười thật tươi, rồi tiếp tục ăn thịt nướng của mình.

Trầm Ngôn xoay người sang hướng khác, vì thế y đã bỏ qua nét kiên định trong mắt Trầm Yên.

Nghỉ ngơi một chút hai người lại tiếp tục lên đường, chiếc hummer không nhanh không chậm chạy trên đường trong vùng nông thôn hẻo lánh. Trên đường ngẫu nhiên cũng gặp vài con tang thi du lãng trên đường, Trầm Ngôn cũng không để ý mà lái xe chạy đi.

Khi chỉ còn một chút nữa là tới được Quốc Lộ 1A từ đó đi thẳng khoảng 7 ngày sẽ tới Đế Đô Lam Trạch, thì phía trước bỗng xuất hiện hai nữ nhân cản đường Trầm Ngôn, sắc mặt y thoáng chốc biến đen, bắt buộc phải dừng xe lại.

Trầm Yên hơi kinh ngạc nhìn hai cô gái trước mui xe, một trong hai cô gái đó có hơi ngượng ngùng sờ sờ mũi rồi cất bước đi lại cửa xe chỗ Trầm Yên ngồi. Cô gái đó khoảng 30 - 31 tuổi, gương mặt trầm tĩnh xinh đẹp, cô gái rất lịch sự gõ nhẹ vài cái lên tấm kính, Trầm Yên cũng thuật thế mở kính cửa xe xuống.

Cô gái đó liền cười nhẹ nói:

"Xin chào hai người, tôi tên Quân Nhã còn đây là học trò của tôi tên Vũ Băng.."

Nói tới đây cô gái liền dừng lại, thấy Trầm Yên gật đầu rồi nói tiếp:

"Hai cô trò chúng tôi 1 tháng trước đi đến vùng nông thôn khảo sát làm chút tài liệu nhưng không ngờ trên đường trở về Đế Đô thì mạt thế lại xảy ra, có chút trở tay không kịp, xe của chúng tôi cũng đã hết nguyên liệu nên mạo muội cản đường xe của các cậu xin đừng tức giận."

Trầm Yên liếc nhìn Trầm Ngôn thì phát hiện y chỉ nhìn chằm chằm vào cô gái tên Vũ Băng trước mui xe, sắc mặt khi nãy còn khó chịu bây giờ đổi sang tò mò nghiên cứu. Bất giác Trầm Yên liền thấy khó chịu trong lòng ngực. Cô quay sang nhìn Quân Nhã mỉm cười nói:

"Chào chị tôi là Trầm Yên còn kia là em trai tôi Trầm Ngôn, em ấy rất ích nói chị đừng để ý, hai người cứ lên xe đi, chúng tôi cũng đang đi đến Đế Đô trên đường đi cũng có bạn để nói chuyện."

Nói rồi cô mở cửa xe sau cho Quân Nhã, Quân Nhã thấy thế thì cười cảm kích nói:

"Cảm ơn cô Trầm Yên."

Nói rồi Quân Nhã liền kéo Vũ Băng nãy giờ đang cố ý làm thấp sự hiện diện của mình lên xe.

Trầm Ngôn khẽ liếc nhìn Trầm Yên rồi lạnh lẽo nhìn hai người phía sau, không làm gì phóng xe đi mất.

Lại một con tang thi có ý thức, thú vị rồi đây. Con tang thi đó bây giờ chỉ mới là dị năng cấp một, muốn so sánh với Trầm Ngôn này thì còn kém xa.

Trầm Yên cũng một thời gian rồi không lên được cấp hai...

Trầm Ngôn nghĩ đến đây khẽ nhíu mày, y liếc nhìn con tang thi Vũ Băng ngồi phía sau xe, không biết có nên lấy tinh thạch trong đầu nó cho Trầm Yên hấp thu không nhỉ?

Vũ Băng run sợ, càng nép vào lòng Quân Nhã trốn tránh ánh mắt sắt lạnh của ai kia. Quân Nhã thấy Vũ Băng lạ lùng như thế thì vỗ nhẹ lên người cô nàng không tiếng động hỏi thăm.

Vũ Băng kéo tay Quân Nhã viết viết vài chữ:

"Trầm Ngôn y giống em!"

Quân Nhã hơi mở lớn hai mắt, cô ta nhìn Vũ Băng trong ngực rồi nhìn Trầm Ngôn đang lái xe, khẽ mím môi ôm chặt Vũ Băng vào ngực. Dù cod chuyện là đi nữa cô ta nhất định phải bảo vệ tiểu Băng!

Trầm Ngôn cảm nhận ánh mắt của Quân Nhã nhìn mình thù nhếch môi cười, trừ khi y không muốn, còn thứ y muốn rồi thì có bảo vệ cách mấy y cũng nhất định lấy được.

Trầm Yên không để ý bầu không khí trong xe có chút quái lạ, cô chỉ nhìn ra cửa sổ buồn bực nghỉ:

*rốt cuộc là chuyện gì a? Vì sao thấy tiểu Ngôn nhìn chằm chằm cô bé đấy thì mình lại khó chịu vậy trời? Ân, nhất định là tâm tư của phụ huynh khi thấy con cái của mình sắp sửa bị người ta cướp đi, nhất định là vậy!*

Nghĩ tới đây cô khẽ liếc nhìn Vũ Băng vài lần trong lòng thầm nghĩ.

*vẻ ngoài cũng xinh đẹp, nhưng gương mặt hơi tái, như người bệnh vậy, yếu ớt như thế sao có thể sinh con cho tiểu Ngôn được a, không được phải tìm người khác tốt hơn cho tiểu Ngôn.*

Thế là trên xe mỗi người một suy nghĩ, từ từ đi về phía tương lai mờ mịt phía trước.

______Hết chương 5______