Năm Nay Không Sầu Không Lo

Chương 1

Ở đường chân trời phía Bắc, biên giới và lãnh thổ Sương tộc nhân giáp nhau, là khu vực bão cát dài lâu im lìm vắng vẻ, vô cùng gian khổ, bây giờ thế giới hoang vu mênh mông nhiễm lên sắc đỏ, triệt để biến thành địa ngục nhân gian.

Dân chăn nuôi giơ lưỡi liềm chống lại, bị người cưỡi ngựa một đao chém gϊếŧ.

Đứa bé được mẫu thân ôm vào lòng, cùng nhau bị gót sắt chà đạp.

Kêu khóc gào thét, kêu gào tuyệt vọng vang lên liên tiếp.

Máu họ chảy xuống chân A Nhiễm, biến mất dưới đôi giày màu đen.

Sương tộc nhân nhiều năm làm loạn ở biên cảnh, bây giờ một khi loạn lên, triệt để phá hủy thành nhỏ Biên Lương ở đường chân trời phía Bắc này.

Bọn họ không phải là lần đầu tiên làm loạn.

Nhưng từ vài thập niên trước Khương gia trấn thủ ở Biên Lương, Sương tộc nhân bị chặn ở bên ngoài, không cho tiến vào biên giới Trung Nguyên.

Mười bốn năm trước Khương gia diệt môn, bây giờ còn có ai có thể chống lại Sương tộc này, bảo vệ núi sông đây?

Sương tộc nhân càn rỡ cười lớn vọt tới cổng thành.

Dân chúng Biên Lương tách ra chạy trốn khắp nơi, tiếng thét chói tai, tiếng gào thét, vang vọng trong thế giới màu đỏ này.

A Nhiễm nhìn chằm chằm màu đỏ dưới chân.

Nàng từng nói, nàng muốn làm đao khách tiêu sái nhất, mỗi ngày còn sống tùy ý vui vẻ, nàng phải giống như một cây đao, cứng cỏi sắc bén. Đời này của nàng, chỉ sống vì mình, mỗi một ngày, chỉ mong thích gì làm nấy, không kiêng nể gì.

Không ai có thể làm gánh nặng trên vai nàng, cũng không có gì đáng để nàng bảo vệ.

Màu đỏ còn đang lan tràn, giày bó màu đen đứng cạnh Biên Lương lộng lẫy, màu đỏ chạm đến màu đen, như biến mất không thấy gì nữa, nhưng nó lại như tồn tại rất rõ ràng.

Máu của A Nhiễm như đang sục sôi, thứ bên trong xương như đang kêu gào, phẫn nộ.

Sương tộc nhân cưỡi ngựa lớn xông vào, bọn họ cười gằn, tùy tiện, bọn họ không kiêng dè gì mà làm càn, bởi vì bọn họ biết, Biên Lương không thể ngăn được họ đến.

Lúc Khương gia còn, bọn họ bị đuổi về nhiều lần.

Đây là lần nhẹ nhàng nhất sau khi Khương gia diệt môn.

"Nữ nhân!" Gió thổi lên nón của A Nhiễm, có người nhìn thấy A Nhiễm, nụ cười càng bừa bãi hơn: "Ha ha ha, là một tiểu nương tử trẻ tuổi xinh đẹp!"

Có người ra roi thúc ngựa, xông ra đội ngũ, vượt qua đám người đến chỗ A Nhiễm.

Lúc sắp đến gần, hắn ta vươn tay với A Nhiễm, muốn bắt nàng lại, giống như đám nữ nhân mà họ buộc ở đằng sau, ai nấy y phục tả tơi, giống hệ miếng vải rách.

Trong mắt bọn họ, đây không phải người mà là chiến lợi phẩm.

A Nhiễm là một món chiến lợi phẩm bọn họ để mắt tới.

Bàn tay thô ráp vết bẩn, cười gằn giơ tới chỗ A Nhiễm.

Tiếng vó ngựa cộc cộc, càng ngày càng gần, mang theo bụi mù.

A Nhiễm chậm rãi ngẩng đầu lên.

Gió thổi nón bay bay, lộ ra gương mặt của nàng, gương mặt này không có cảm xúc, đôi mắt đen láy yên tĩnh, như thờ ơ với mọi thứ trước mặt.

Nàng không xê dịch nửa bước.

Nhưng thứ bên trong máu đã thả ra triệt để, rốt cuộc khống chế không nổi.

Trước lúc bàn tay kia nắm được tóc nàng, tay nàng cầm lấy chuôi đao, trường đao quất ra, máu đỏ lóe lên, máu tươi nóng hổi văng tung tóe, mấy giọt rơi vào mặt A Nhiễm.

Người ngồi trên ngựa hốt hoảng thét lên, bị chém một đao, gọn gàng linh hoạt!

Đám người sau lưng biến sắc, bỗng nhiên ghìm ngựa.

Nhưng mà, A Nhiễm đã rút đao, tất cả chuyện tiếp theo không nằm trong khống chế của bọn họ nữa.

Nàng đưa tay lau máu trên mặt, trường đao lóe sáng dưới ánh mặt trời, vẫn lạnh người phát run như thế, cơ thể của nàng nhảy lên một cái, hung hăng vung một đao lên phía trước.

Đao của đao khách đã ra khỏi vỏ.