Chương 27
CHƯƠNG 27.Song Khánh đi rồi, tự nhiên Song Hỉ lại có rất nhiều thời gian rảnh.
Tuy rằng không phải lúc nào cậu cũng ở cạnh để phục vụ em gái, nhưng hai anh em ở cùng một thành phố, cách vài ngày lại điện thoại hẹn gặp nhau, ăn uống một chút, cuộc sống thật sống động, phong phú. Song Khánh đi lần này khiến cậu cảm thấy có điểm mất mát.
Mà dư thừa nhiều thời gian như vậy nhưng lại không thể sử dụng cho chuyện hẹn hò── Uông Khởi vẫn giữ bộ dáng lúc ôn nhu lúc lãnh đạm, có đôi khi Song Hỉ không đoán nổi trong lòng cô đang nghĩ gì. Nếu nói bọn họ là người yêu, thế mà cho đến bây giờ ngay cả nắm tay cô cậu cũng chưa từng. Cậu tự hỏi có phải là đối phương khinh thường mình hay không, nhưng Uông Khởi chưa bao giờ tỏ thái độ như vậy.
Thái độ không mặn không nhạt như thế làm Song Hỉ thật hoang mang.
Thật ra tâm tình của Uông Khởi rất dễ lý giải.
Cô đang trong giai đoạn đấu tranh tư tưởng, tình cảm của cô đối với Song Hỉ cũng chưa được bao nhiêu. Điều kiện của cậu lại không mấy tốt, thực rõ ràng cậu không thể cho cô một cuộc sống lí tưởng kiểu “Đàn ông đối ngoại, đàn bà đối nội”. Nhưng tuổi cô cũng không còn nhỏ, nếu mắt nhắm mắt mở gả cho Song Hỉ thì cũng không phải không thể── ít nhất khi lấy cậu, cô cũng không phải làm mẹ kế.
Tiếp xúc một thời gian, cô biết cậu là người thật thà, có lẽ tương lai sẽ đối xử với cô rất tốt. Nhưng chỉ như vậy là đã đủ rồi sao? Người thật thà thì năng lực không cao, nếu trông mong vào việc cậu sẽ xông pha một cõi làm nên đại nghiệp, hiển nhiên là điều khó có được.
Lấy một người như vậy, có được không? Không cam lòng.
Nếu không lấy chồng thì sao? Lại có chút do dự.
Trong lòng Uông Khởi rất mâu thuẫn, mà Song Hỉ đối tâm lý phức tạp của phụ nữ hiểu biết chỉ giới hạn ở sách vở, hoàn toàn không có kinh nghiệm thực tế, nên căn bản là cậu không thể hiểu nổi tại sao Uông Khởi cứ lúc nóng lúc lạnh với mình, phiền não không biết đối phương muốn như thế nào để mối quan hệ của họ có thể ổn định được.
Thời tiết càng ngày càng oi bức.
Chương trình “Thế giới động vật”, Mc Triệu Trung Tường bằng chất giọng ôn nhu từ tính cho biết: “Mùa xuân đến cũng là lúc động vật bước vào thời kì động dục…….”
Con người thuộc loài động vật linh trưởng cấp cao.
Vậy thời kì động dục của con người là thời điểm nào?
Song Hỉ nghĩ chắc là mùa hè.
Mùa hè, thời tiết nóng bức, cả nam lẫn nữ đều ăn mặc thoáng mát, mặc sức mà phóng ra lực hấp dẫn. Cơ thể tiết ra hormone và adrenaline nhiều hơn cho nên du͙© vọиɠ cũng mãnh liệt hơn, bốn chữ “xuân tình tràn trề” không đủ để hình dung. Đó là những ngày mùa hè tình cảm mãnh liệt, tình cảm mãnh liệt nha! Chỉ cần một đốm lửa nhỏ cũng có thể làm bùng cháy cả một đồng cỏ.
Tương Văn Đào gần đây tựa hồ rất thích ăn hải sản, cách vài ba bữa lại mua hàu về. Lúc trước Song Hỉ sống ở Trùng Khánh là vùng nằm sâu trong đất liền, giá hải sản rất đắt nên cậu cũng ít khi được ăn, mà với món hải sản duy nhất có khả năng mua được là tôm thì cậu lại bị dị ứng. Cho nên hàu và một số hải sản này nọ cậu chưa từng thấy bao giờ, càng không biết nó có tác dụng tráng dương. Cậu chỉ thấy món này tuy mùi hơi nồng nhưng ngon lạ thường, kết quả của mỗi lần ăn uống quá nhiều hàu kia là buổi tối thường phát mộng xuân, mà nội dung thì không cần phải nghi ngờ,mỗi sáng thức dậy, khí quan luôn đứng thẳng tắp, mỗi lần chật vật như thế đều cảm thấy được mình hẳn phải nhanh tìm lão bà thôi.
Lại một ngày cuối tuần nhàm chán, Uông Khởi phải tăng ca, Song Hỉ đành gϊếŧ thời gian một mình, cầm điều khiển bấm đổi kênh liên tục mà không thấy có tiết mục nào hay, bực tức tắt tivi, đi đến thư phòng.
“Văn Đào, cậu cho tớ mượn máy tính một lát.”
Tương Văn Đào đang chuẩn bị văn kiện cần dùng cho ngày thứ hai, nghe vậy liền nói: “Cậu vào đi, vừa vặn tớ dùng xong rồi.”
Song Hỉ ngồi vào bàn, mở mạng, một bộ dáng giả vờ xem tin tức, khóe mắt lại liếc qua theo dõi động tĩnh của Tương Văn Đào.
Được rồi, cậu thừa nhận là định lên mạng xem vài hình ảnh khiến đàn ông phun máu mũi, nhưng loại chuyện này, sao có thể làm trước mặt Tương Văn Đào được, cậu cũng biết xấu hổ mà.
Tương Văn Đào bỏ gọn tài liệu vào túi công văn xong, cố tình đi lại gần hỏi: “Cậu định tìm tư liệu gì thế?”
Song Hỉ đỏ mặt, ho nhẹ nói: “Không phải…… Tớ muốn tìm vài bộ phim để xem thôi.”
Tương Văn Đào nga một tiếng, cầm lấy chuột rồi nhanh như bay lướt web. “Muốn tìm loại phim gì? Chiến tranh hay hành động? Bằng không xem ‘Vượt ngục’──” nói tới đây, đột nhiên như hiểu ra cái gì, anh dừng lại, quay qua nhìn cậu.
Song Hỉ chột dạ, rất không tự nhiên nói: “…Nhìn cái gì vậy?”
Tương Văn Đào phì cười trêu chọc: “Câu này tớ phải hỏi cậu mới đúng chứ, cậu định xem cái gì thế?”
Song Hỉ cố gắng làm như không có chuyện gì, trong lòng tự thuyết phục chính mình: Có gì phải xấu hổ chứ, một người đàn ông trưởng thành có du͙© vọиɠ, muốn xem cái đó cũng là bình thường, nghĩ thì như vậy nhưng vẫn không khống chế được khuôn mặt đang đỏ ửng lên.
Tương Văn Đào biết cậu ngượng không cười nữa, nói: “Cậu muốn xem cái kia thì tớ không có đâu, tớ chỉ có GV, cậu có xem không?”
Miệng hỏi “có xem không” nhưng động tác trên tay thì thật sự lưu loát, nói chưa dứt câu đã mở ra một tập tin, tìm thứ hay ho cho cậu xem.
Song Hỉ cho dù không biết gì nhiều nhưng cũng có thể đoán được GV chắc là tương tự AV. Cậu đối với chuyện giường chiếu của hai người đàn ông một chút hứng thú cũng không có, thậm chí còn cảm thấy có chút ghê tởm. Chính là, trước kia cũng từng nói qua, Song Hỉ là một người vô cùng tò mò và hiếu kì, bên trong kia vang lên tiếng rên nhẹ của tiểu thụ, nhìn vào màn hình, mắt cậu ngay lập tức mở lớn.
Cậu vẫn cảm thấy kê gian là một chuyện rất xấu xa, mà một người đàn ông bị đặt dưới thân một người đàn ông khác nhất định là rất khuất nhục và khó chịu, nhưng trong phim kia tiểu thụ cứ a a y y, kêu đến sung sướиɠ như thế, tựa như là khoái hoạt vô cùng, điều này thật sự vượt qua trí tưởng tượng của cậu.
Tương Văn Đào bất động thanh sắc quan sát động tĩnh của cậu. Anh biết, đoạn phim này đối với Song Hỉ mà nói tuyệt đối là một hình thức giáo dục gây chấn động, cho nên biểu tình kinh ngạc lại có điểm ghê tởm của cậu đều nằm trong dự kiến của anh.
Bởi vì tiểu thụ kia nhìn có vẻ rất hưởng thụ, thậm chí chỉ trừu sáp phía sau thôi mà có thể bắn ra, Song Hỉ nghĩ như thế nào cũng không hiểu nổi, liên tục sợ hãi than: “Điều này làm sao có thể chứ? Sao có thể xảy ra được?”
Tương Văn Đào chỉ chờ câu hỏi này của cậu, lập tức cười tủm tỉm nói: “Như thế nào không thể? Song Hỉ, xem chừng cậu chưa hiểu rõ hết cấu tạo cơ thể đàn ông rồi.”
Song Hỉ lập tức quay qua nhìn anh, trong mắt tràn ngập dấu chấm hỏi.
Tương Văn Đào dùng một thanh âm ôn nhu tràn đầy sự hấp dẫn nhất đời mình để dụ dỗ: “Biết tuyến tiền liệt không? Chỉ cần kí©ɧ ŧɧí©ɧ nó sẽ thấy thực thích vô cùng, so với lộng phía trước còn thích hơn. Rất nhiều người đã làm đều nói như vậy, làm với đàn ông còn kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn làm với phụ nữ, lại dễ đạt tới cao trào hơn.”
Song Hỉ giống như bị thổi thuốc mê, một lúc sau mới có thể lắp bắp: “Nhưng, động nhỏ như vậy…” Bình thường đi đại tiện mà bị táo bón cũng khó bài trừ, làm sao mà một thứ lớn như vậy lại có thể cắm vào…
“Phải khuếch trương chứ.” Tương Văn Đào vô cùng tao nhã giơ ngón giữa lên. “Dùng tay.”
Sau đó Song Hỉ trừng mắt nhìn ngón tay duyên dáng của anh, dường như như bị thôi miên, tròng mắt bị đứng hình.
Trong đầu cậu bắt đầu suy nghĩ, dùng những điều Tương Văn Đào miêu tả cụ thể hóa đi hình ảnh hóa: Đem ngón tay này cắm vào, rút ra, lại cắm vào, rút ra, cắm vào… Tiến tiến xuất xuất, giống như sự vận động của pít-tông, chậm rãi gia tăng thêm hai, rồi ba ngón… Tương Văn Đào nín thở nhìn cái mặt đang dại ra của cậu, sau đó phải mất thật lớn sức lực mới khống chế được chính mình không hỏi ra câu: “Cậu có muốn thử không?”
Song Hỉ có thói quen tắm gội vào buổi tối.
Cậu đang tắm rửa, trên người đầy bọt xà phòng, vốn là chuyện tắm rửa thực bình thường và nhẹ nhàng nhưng khi chà đến phần thắt lưng, động tác đột nhiên ngừng lại.
Trong đầu như có âm thanh hấp dẫn của ma quỷ nói với cậu:
Sẽ rất rất thích nha……
Cậu nuốt nước miếng, giơ ngón giữa lên, trong lòng thật hoang mang, hoài nghi, rồi lại rất muốn xác nhận, còn thật sự muốn đánh giá nó.