Mặc dù nhìn thấy Ngụy Đàn Sinh nhưng Tích Thuý cũng không có ý định lao tới trước mặt hắn.
Lúc này thân phận đã khác, tính cách Vệ Đàn Sinh hình như cũng có thay đổi rất lớn. Nàng phải suy nghĩ cẩn thận về những việc cần làm.
Cùng Cao Khiên đi dạo một vòng, đợi sau khi Cao lão phu nhân tỉnh dậy, Tích Thúy cùng người Cao gia xuống núi.
Lòng hiếu kỳ của Lý thị rất mạnh mẽ, rất quan tâm đến chuyện của hai huynh đệ họ, nên vừa vào xe đã lôi kéo nàng hỏi tới hỏi lui.
Tích Thúy đáp: "Đa tạ tẩu tẩu, giữa ta và nhị ca không còn vấn đề gì nữa.”
Lý thị lại hỏi thêm vài câu nữa, lúc này mới yên lòng.
Xe ngựa đi tới trước cổng Cao phủ rồi chậm rãi dừng lại.
Trước cửa lớn đã có người hầu chờ ở ngoài cửa, chỉ chờ chủ nhân xuống xe.
Mấy nha hoàn mặc đồ đỏ xanh vội vàng đi lên đỡ lão thái thái đi vào bên trong, mấy tôi tớ cao lớn còn lại đi chuẩn bị hành trang cho xe ngựa nghỉ ngơi.
Tích Thúy đi theo một nhóm người bước vào cửa phủ, nàng nhìn thấy những hành lang dài và ao quanh co, những hòn non bộ và những gian nhà, rường cột chạm trổ, hiên ngang tráng lệ.
Cũng may lúc trước Tích Thúy cũng từng đến Cố Cung chơi hai chuyến, xét về độ phú quý, Cao gia thúc ngựa cũng không đuổi kịp hoàng đế, nàng chỉ xem như đang tham quan thắng cảnh du lịch, cưỡi ngựa xem hoa mà thôi.
Cao gia là nhà huân quý, loại gia đình này quy củ cũng nhiều hơn những gia đình khác.
Tích Thúy tựa như Lâm muội muội mới vừa vào đại quan viên cẩn thận dè dặt, thấy người khác làm thế nào thì nàng làm theo, cố gắng không lộ tẩy để không mất mặt. May mắn thay không có ai chú ý đến nàng, nàng đi theo phía sau họ, không xảy ra sự cố gì, thuận lợi trở về phòng mà Cao Di Ngọc ở.
Người hầu hạ bên cạnh Cao Di Ngọc, chỉ có một nha hoàn tên là Tiểu Loan, được gọi tới từ chỗ Cao lão phu nhân, còn có hai ba tiểu nha hoàn cùng vυ' già quét dọn.
Ngoại trừ một Tiểu Loan, những người còn lại Tích Thúy đều không có ý định nhớ tới.
Tích Thúy đánh giá chỗ ở của mình một cái.
Không lớn, trống rỗng.
Chỉ có một cái giường, hai ba cái tủ, một cái bàn, bốn cái ghế, một cái bàn trang điểm, một cái bình phong và một giá treo quần áo.
Lạnh lẽo không giống khuê phòng của một quý nữ nhà cao cửa rộng, nhưng chất liệu dùng trong nhà nhìn qua dường như rất tốt. Tích Thúy bắt đầu sờ soạng một cái, cũng không biết đó là chất liệu gì.
Đi tới trước bàn trang điểm, Tích Thúy nhìn thoáng qua gương.
Dù sao cũng là một cô gái, nàng cũng hơi tò mò cới dáng vẻ hiện tại của mình. Từ chùa Không Sơn đến Cao phủ, nàng cũng không biết bây giờ mình tròn hay dẹt.
Sau khi nhìn thấy bóng người phản chiếu trong gương, Tích Thúy có chút ngây ngẩn.
Thiếu nữ tuổi không lớn, khoảng mười lăm mười sáu tuổi, trông rất giống Cao Khiên.
Theo ánh mắt nữ nhân đánh giá, lông mày rậm mà đen, xương cốt và đường cong trên mặt quá mạnh mẽ, nhưng theo ánh mắt của nam nhân đánh giá, ánh mắt Cao Di Ngọc hơi tròn, có vẻ quá mềm mại.
Khuôn mặt trong gương là một khuôn mặt vô cùng trung tính.
Chính khuôn mặt này đã làm cho Cao Di Ngọc có chút tự ti, người đương thời coi đôi mắt nhỏ lông mày cong, làn da nhợt nhạt là đẹp, nhưng nàng lại có vẻ ngoài nam tính cương nghị.
Tích Thúy nhìn người trong gương, trong lòng chậm rãi nổi lên một ý tưởng táo bạo.
Trên đường trở về, nàng đang rầu rĩ phải dùng thân phận mới của mình để tiếp cận Vệ Đàn Sinh như thế nào.
Hắn làm hoà thượng trong chùa, còn nàng là cô nương chưa gả, nếu như trực tiếp tiếp xúc, khó tránh khỏi có người bàn tán. Tích Thúy không quan tâm những lời đồn này, điều nàng lo lắng là nếu một số tin đồn thực sự lan truyền, nó sẽ ảnh hưởng đến hành vi của nàng.
Bây giờ có vẻ như khuôn mặt này có thể giúp nàng giải quyết được nhiều vấn đề.
Tích Thúy như có điều suy nghĩ khép gương lại, nhìn về phía hộp gỗ lim đặt trên bàn.
Hộp gỗ hồng mộc tổng cộng có bốn tầng.
Mở hộp ra, hai tầng đầu tiên chỉ có hai ba cây trâm, mấy đôi vòng tay mà thôi, trang sức ít đến đáng thương.
Cao Di Ngọc không thích trang điểm.
Tầng thứ ba chứa một ít bạc vụn và ngân phiếu. Tầng dưới cùng, chứa một con châu chấu bện cỏ, nhìn như đã trải qua biết bao năm tháng, vừa chạm tay vào đã có nguy cơ hóa thành bột mịn, Tích Thúy không dám chạm vào, sợ rằng châu chấu cỏ kia sẽ hy sinh quang binh dưới tay nàng.
Có lẽ đây là do Tiêu Vinh Sơn tặng nàng khi còn bé.
Tích Thúy lặng lẽ khóa thật chặt chiếc hộp gỗ lim, sau đó lại làm quen với cả gian phòng một lần.
Nhưng mặc cho nàng lật tới lật lui như thế nào, cũng chỉ lật được chút gia sản như vậy.
Sao có thể nghèo như vậy? Tích Thúy nhíu mày.
Theo lý thuyết có Cao phát thường ngân mỗi tháng, mỗi mùa sẽ may quần áo mới, mua trang sức, chắc chắn sẽ không nghèo đến thế này.
Hệ thống vẫn giống như trước, chỉ nhắc nhở nàng một hai câu, sau đó liền buông tay mặc kệ, để cho một mình nàng từ từ khám phá.
Tóm lại không có tiền thì việc gì cũng khó làm, nghĩ đến dáng vẻ nghèo nàn này của mình, Tích Thúy bắt đầu có chút đau lòng vì số tiền hương khói được nàng quyên góp vào chùa.
Nghèo thì nghèo, sáng sớm hôm sau, Tích Thúy vẫn lấy ra một phần tiền bạc, bảo Tiểu Loan đi mua một ít phấn son về.
Cô nương muốn mua son phấn không có gì đáng hoài nghi, Tiểu Loan mỉm cười đồng ý, khuôn mặt dường như có vẻ vui mừng, "Cuối cùng nương tử cũng học được cách ăn mặc rồi."
Cuộc sống của quý nữ cao môn rất nhàm chán, thậm chí còn nhàm chán hơn so với hồi còn ở trên núi Biều Nhi.
Khi còn ở núi Biều Nhi, Tích Thúy còn có thể chơi mã điếu với Vệ Đàn Sinh, nhưng ở đây, một là nàng không có phương tiện nào để giải trí, hai là không có bạn bè có thể cùng nhau nói chuyện phiếm mỗi ngày.
Mới ngồi trong chốc lát, Tích Thúy đã cảm thấy vô cùng nhàn rỗi, đồng thời nàng còn có loại ảo giác mình đang sống uổng phí thời gian.
Nàng không biết tốc độ dòng thời gian ở thế giới này có giống với thế giới thực hay không. Hệ thống không nói cho nàng biết, nàng cũng quên hỏi. Nếu giống nhau hoặc là nhanh hơn so với thế giới thực, vậy thì nàng không được chậm trễ, cho dù chậm hơn so với thế giới hiện thực, Tích Thúy cũng không muốn bị mắc kẹt ở đây mãi mãi.
Ngoại trừ một Cao Khiên và một chị dâu Lý thị, những người khác của Cao gia, nhất là những người trẻ tuổi, đều không thích đến gần nàng.
Tích Thúy cũng lười vội đi xã giao với họ, thậm chí nàng còn có chút cảm kích vì mối quan hệ này, điều này đã giúp nàng không phải lo lắng về sự tương tác giữa con người với nhau.
Nếu nàng muốn về nhà, tốt nhất là nên ít tiếp xúc với những người ở đây, tình cảm càng sâu, thì ràng buộc với thế giới này lại càng sâu, con người đều là loài cảm tính, Tích Thúy không tin rằng nàng thực sự có thể hoàn toàn tàn nhẫn.
Để tránh xảy ra quá nhiều tranh chấp tình cảm không cần thiết với mọi người ở thế giới này, nàng chỉ làm như vậy.
Những giao tiếp xã hội không cần thiết cũng đủ khiến người ta đau đầu. Nếu nàng có thể yên lặng ở nhà thì hãy để nàng ở nhà yên tĩnh.
Đợi trong chốc lát, Tích Thúy không đợi được Tiểu Loan, mà lại đợi được một nha hoàn lạ mặt khác cầu kiến.
Tích Thúy cho nàng ấy vào.
Nha hoàn kia vừa vào phòng, lập tức cung kính hành lễ với Tích Thúy, tự xưng là đến đây theo lệnh của Cao Khiên.
“Lang quân yêu thương nương tử, nên đặc biệt sai nô tỳ đem đến đây một túi bạc.”Nàng ấy cười nói, lấy từ trong tay áo ra một phong bì, đưa tới trước mặt Tích Thúy.
Chiếc phong bì căng phồng trông như một số tiền lớn.
Tích Thúy bình tĩnh nhận lấy phong bì, lấy từ cổ tay áo ra chút tiền bạc, đưa cho thị nữ kia coi như phần thưởng: “Làm phiền ngươi đi một chuyến rồi, phiền ngươi quay về thay ta nói lời cảm ơn với nhị ca nhé."
Nha hoàn nhận lấy tiền thưởng, nụ cười rõ ràng càng thân mật hơn một chút: “Nương tử phân phó, nô tỳ nhất định sẽ mang về."
Sau khi nha hoàn rời đi, Tích Thúy mở phong bì ra, nhìn thoáng qua, bên trong nhét ngay ngắn một xấp ngân phiếu thật dày.
Cao Khiên giàu như vậy sao? Sau khi đếm số tiền trong phong bì, Tích Thúy ngạc nhiên nghĩ.
Làm sao Cao Di Ngọc có thể nghèo như vậy?