Nhiều Lần Nhảy Qua Bờ Vực Tử Vong Để Công Lược Bệnh Kiều

Chương 18: Huynh Muội

Nhị phòng tổng cộng có ba nam một nữ, đại ca Cao Trạch, nhị ca Cao Khiên.

Mẹ đẻ của Cao Di Ngọc là Tống thị qua đời sớm, cha đẻ Cao Tông Văn là một người tính cách nghiêm túc không thích quản sự, tính cách hai ca ca cũng giống phụ thân, là người thẳng thắn và không giỏi ăn nói.

Kết quả là chẳng có ai dạy dỗ nàng.

Ngoại trừ chị dâu Lý thị thỉnh thoảng sẽ nhắc nhở nàng vài lần, nam chính Cao Khiên cũng có chút coi trọng nàng ra thì những người khác đều không coi nàng như người thân.

Đối với Tích Thúy mà nói tình huống này cũng không hẳn là chuyện xấu.

Bằng cách này, nàng không phải lo lắng về việc người khác nghi ngờ sự thay đổi mạnh mẽ về tính cách của Cao Di Ngọc.

Năm Nguyên Bình thứ mười một...

Lúc Vệ Đàn Sinh bị bắt là năm Nguyên Bình thứ năm, thì ra đã qua sáu năm rồi.

Tích Thúy dựa vào vách xe nghĩ thầm.

Tính ra tuổi, hẳn là hắn đã mười sáu tuổi.

Xe ngựa dừng lại trước đường núi.

Tích Thúy đi theo Lý thị xuống xe, mới phát hiện chuyến dâng hương này, dường như là một đại gia đình trùng trùng điệp điệp kéo tới.

Mấy nữ nhân tụ tập một chỗ, Tích Thúy không có tâm tư nhìn, ánh mắt lướt qua một vòng, rơi vào người một thanh niên cưỡi hắc mã.

Thanh niên tay cầm dây cương, thần sắc nhàn nhạt. Quần áo trường bào vân văn huyền sắc, thắt lưng thắt đai bạch ngọc, sống mũi cao thẳng, đôi mắt sắc bén như lưỡi kiếm dưới ao lạnh.

Quý phái vô song.

Đây chính là nam chính Cao Khiên của quyển sách "Thái Bình y nữ".

Tích Thúy nhìn thoáng qua rồi lập tức quay đi.

Khó trách Cao Khiên có thể đánh bại Vệ Đàn Sinh ôm mỹ nhân về.

Khí chất của hắn ta giống như vầng trăng lạnh lẽo treo trên bầu trời, khiến người ta gần như không thể rời mắt.

Cao Khiên đang ngồi trên lưng ngựa dường như có cảm giác, ánh mắt vừa vặn đối diện với Tích Thúy.

Tích Thúy hơi ngẩn ra, gật gật đầu với hắn ta.

Thanh niên đột nhiên buông lỏng dây cương, xoay người xuống ngựa, đi về phía nàng.

“Di Ngọc.”

Tích Thúy cẩn thận trả lời: “Nhị ca?”

Cao Khiên tựa như một thanh kiếm, thần sắc lạnh lùng cứng rắn, nói năng thận trọng.

Tích Thúy đang chờ hắn ta nói tiếp, nhưng Cao Khiên không nói gì nữa.

Hắn ta chỉ gọi nàng một câu rồi đứng bên cạnh nàng, mím chặt môi hoàn toàn không có ý định nói tiếp.

Sau khi Cao Khiên xuống ngựa, mọi người lại vây quanh một lão phu nhân tóc bạc, cười cười nói nói xuống xe, leo lên thềm đá rồi đi về phía cổng núi.

Dân chúng Đại Lương tin Phật, chùa Không Sơn ở ngoại ô kinh thành là chùa cổ tiền triều, hương khói vẫn rất dồi dào.

Trong sách có nhắc tới sau khi Vệ Đàn Sinh từ núi Biều Nhi trở về, liền bái vào Không Sơn tự, mãi cho đến khi hắn mười tám tuổi mới xuống núi hoàn tục, lúc này hẳn là hắn vẫn còn ở trong chùa.

Tích Thúy rất muốn nhìn xem dáng vẻ của hắn bây giờ thế nào, nhưng lại cảm thấy cổ có chút đau.

Hận hắn nhưng lại không hận đến mức đó.

Từ đầu đến cuối nàng không hề cảm thấy đau đớn khi chết.

Đối với nàng thế giới này giống như một trò chơi ba chiều quy mô lớn, chỉ vì nàng đánh ra kết cục be mà hận các nhân vật trong trò chơi thì thật sự quá kỳ lạ.

Bị một tiểu hài tử mười tuổi lừa gạt xoay mòng mòng, Tích Thúy chỉ cảm thấy hơi mất mặt.

Sự phục tùng và nhu thuận của hắn chắc chắn đều là giả tạo, còn nàng hết lần này tới lần khác tin tưởng hắn, lầm tưởng thật sự là mình dùng tình yêu bao dung cảm hóa tiểu chính thái.

Đây chẳng phải là ngu ngốc sao?

Có thể những suy nghĩ trong lòng nàng phản ánh lên gương mặt nên sắc mặt có phần không tốt lắm.

Cao Khiên đi bên cạnh nàng bỗng nhiên mở miệng: “Muội vẫn còn tức giận sao?"

“Gì cơ?"

Cao Khiên thoạt nhìn muốn nói lại thôi, hắn ta quan sát sắc mặt Tích Thúy rồi nhíu mày: “Không có gì."

Dọc theo đường đi, ngoại trừ Cao Khiên và chị dâu Lý thị chủ động nói chuyện với Tích Thúy, những người khác cũng chưa từng liếc mắt nhìn nàng một cái.

Điện thờ chùa Không Sơn nguy nga, xây gần núi, khí thế rộng lớn.

Tích Thúy đi theo người Cao gia lên, đi hơn nửa đường mới đến trước cổng núi.

Cao gia là một gia tộc quyền quý, vừa vào cổng núi đã có nhà sư tiếp khách đứng ở trước cửa, dẫn họ đi thẳng tới chính đường nơi Thiện trụ trì ở, tránh được dòng người tấp nập.

Nhà sư đến tiếp đón dẫn đường có diện mạo thanh tú, hành vi cử chỉ hữu lễ, Tích Thúy nhìn thấy hắn liền nghĩ tới Vệ Đàn Sinh.

Vệ Đàn Sinh hiện đang ở chùa Không Sơn, chỉ là nàng không biết bây giờ rốt cuộc hắn đang ở đâu mà thôi.

Mấy ngày gần đây thân thể Thiện trụ trì ốm nhẹ, nhưng khi biết Cao lão phu nhân tới đây, ông ấy vẫn đứng dậy bất chấp bệnh tật, đã sớm chờ ở tẩm đường trước chính đường để gặp mặt và uống chén trà.

Tích Thúy đặc biệt lưu ý nhìn Thiện thiền sư.

Ông ấy là sư phụ của Vệ Đàn Sinh, nhìn qua đã hơn sáu mươi tuổi, khuôn mặt hiền lành ôn hòa, mặc dù trong người đang bệnh, nhưng vẫn rất có tinh thần.

Ngồi trong tẩm đường này một lát cũng tốt, nhưng ngồi lâu Tích Thúy có phần đứng ngồi không yên.

Người Cao gia không vội đi dâng hương, vẫn luôn trò chuyện với Thiện thiền sư ở trong tẩm đường, giảng chút giáo lý đạo Phật mà Tích Thúy nghe không hiểu.

Bây giờ nàng chỉ muốn ra ngoài đi dạo xem có thể tìm được Vệ Đàn Sinh hay không.

Ánh mắt Cao Khiên nhạy bén, nhìn ra nàng không yên lòng: “Di Ngọc?"

Bởi vì nhiều năm chưa từng ở chung một chỗ, quan hệ giữa Cao Di Ngọc và Cao Khiên không nóng không lạnh, cũng không thân mật như các huynh đệ tỷ muội khác. Nhưng Cao Khiên rất coi trọng tiểu muội tử thất lạc của mình, dọc theo đường đi đều quan tâm và lưu ý Tích Thúy nhiều hơn, sợ nàng có chỗ nào không quen.

Đối với Tích Thúy mà nói thì sự quan tâm của hắn ta là một loại phiền toái, dưới tầm mắt như chim ưng của Cao Khiên, nàng muốn làm gì cũng không tiện.

Rốt cục, Tích Thúy không nhịn được nữa: “Nhị ca, ta có chút buồn bực, muốn ra ngoài hít thở không khí trong lành."

“Nhưng muội không quen với hương khói trong chùa?" Cao Khiên cau mày.

Tích Thúy thuận theo sườn núi đi xuống: “Có đôi chút.”

"Ta đi với muội."

“Không cần." Đột nhiên quan tâm như vậy, khiến cho nàng có chút kinh ngạc, Tích Thúy lắc đầu: “Ta tự mình đi dạo, sẽ về ngay ấy mà.”

Vẻ mặt cứng rắn của Cao Khiên ẩn chứa một tia lo lắng và quan tâm, làm dịu đi khí chất sát phạt cực kỳ xâm lược của hắn ta.

Tích Thúy từ chối, vì vậy Cao Khiên không miễn cưỡng nữa, hắn ta “Ừ" một tiếng: “Đi sớm về sớm."

Tích Thúy nắm váy, rón rén nghiêng người ra khỏi đại điện.

Trong chùa Không Sơn, không chỉ có nhiều thiện nam tín nữ mà hòa thượng cũng nhiều, nàng không biết phải tìm ở đâu nên chỉ có thể tiện tay tóm lấy một tiểu sa di mặc mạn y rồi hỏi thăm tình hình.

“Ở chỗ các ngươi, có ai tên là Vệ Đàn Sinh không?

"...... Vệ Đàn Sinh?" Trên khuôn mặt trắng nõn của tiểu sa di lộ ra vẻ hoang mang: “Nữ thí chủ đang ám chỉ Tịch Không sư thúc sao?”

Tịch Không?

Đó pháp hiệu của Vệ Đàn Sinh ư?

Tích Thúy không rõ lắm, gật đầu lung tung: “Nếu tục gia Tịch Không sư thúc của ngươi tên là Vệ Đàn Sinh, vậy thì đó chính là người mà ta muốn tìm."

Tiểu sa di lễ phép hành lễ với nàng: “Vậy thì tốt rồi, không biết thí chủ tìm Tịch Không sư thúc vì chuyện gì?"

Hắn ta hỏi một câu là làm Tích Thúy cứng miệng luôn.

Quả thật bây giờ nàng không có lý do gì để tìm hắn cả.

“Ta... ta là một người bạn cũ của hắn.”

Đang lúc Tích Thúy vắt hết óc nghĩ xem nên dùng thân phận và lý do gì để đi tìm Vệ Đàn Sinh, thì đột nhiên có người vỗ nhẹ vào vai nàng.

Tích Thúy quay đầu lại.

“Di Ngọc.” Vẻ mặt Cao Khiên nghiêm nghị nhìn nàng.

“Nhị ca?”

Cao Khiên nhìn thoáng qua tiểu sa di rồi thu hồi tầm mắt: “Ta thấy muội vẫn chưa chịu trở về.”

“Khiến nhị ca lo lắng rồi.” Tích Thúy bất đắc dĩ nói: “Ta sẽ cùng huynh trở về.”

“Ừ.”

Tích Thúy xin lỗi tiểu sa di rồi đi theo Cao Khiên trở về.

“Tới đây chán lắm hả?"

“Cũng được."

Khuôn mặt lạnh như băng của Cao Khiên lộ ra chút ý cười nhàn nhạt: “Tục giảng sắp bắt đầu rồi."