Nhiều Lần Nhảy Qua Bờ Vực Tử Vong Để Công Lược Bệnh Kiều

Chương 12: Cầu Xin Thay Hắn

Tích Thúy bưng một bát cơm đặc biệt chứa đầy cặn thịt băm mà hắn yêu thích đi vào trong lều tìm hắn, nhưng nàng không nhìn thấy bóng dáng hắn đâu cả.

Chuyện xấu rồi, Vệ Đàn Sinh là con trai của Vệ Tông Lâm, cũng là một trong những nhược điểm Lỗ Thâm dùng để uy hϊếp Vệ Tông Lâm, dù thế nào cũng không thể để cho hắn chạy thoát.

“Bắt lại.” Nghe được báo cáo, Lỗ Thâm lạnh lùng hạ mệnh lệnh.

“Ngươi cũng đi đi.”

Lời của hắn ta không phải nói với Tích Thúy, mà là nói với con khỉ trên vai hắn ta.

Con khỉ kêu lên và nhảy khỏi vai hắn ta.

Tích Thúy đi theo bọn họ cùng nhau ra khỏi trại mà không nói lời nào.

Lần đầu tiên Vệ Đàn Sinh chạy trốn đã bị bọn chúng đánh gãy chân, nếu nàng không để mắt tới thì khó bảo đảm được đám cường đạo phát rồ này sẽ lại làm chuyện gì đó.

Hắn thông minh như vậy, vết thương ở chân chắc chắn còn chưa khỏi hẳn nên biết mình chạy không xa, hẳn là chỉ có thể trốn ở trên núi chờ cơ hội đi xuống.

Vệ Đàn Sinh dựa vào thảm thực vật sum xuê trên núi Biều Nhi, tựa như một chiếc lá rụng rơi vào trong rừng rậm và biến mất sạch sẽ.

Chỉ dựa vào người thì có lẽ không tìm thấy, nhưng con khỉ của Lỗ Thâm kia lại rất thông minh, nó nhảy nhót giữa các cành cây, chỉ vài cái là biến mất ở sâu trong rừng cây.

Một lát sau, xa xa liền truyền đến tiếng khỉ kêu.

Tích Thúy lập tức dẫn đầu, co cẳng đuổi theo.

Trong rừng cây hiện lên một mảnh góc áo, nghiêng ngả lảo đảo, cố hết sức chạy sâu vào bên trong.

Hắn thật sự quá chậm chạp, xét về thể lực thì không thể sánh bằng Tích Thúy đại hán vạm vỡ này.

Tích Thúy nhìn thấy Vệ Đàn Sinh.

Hắn ngã một cái tay chống xuống đất, trông có vẻ chật vật.

Hắn không thể trốn thoát được nữa nên ngừng vùng vẫy và ngẩng đầu lên nhìn nàng.

Vẻ mặt Vệ Đàn Sinh không phù hợp với sự trấn tĩnh của tuổi tác, hai mắt đen đến phát xanh nhìn chằm chằm Tích Thúy không chớp mắt.

Đôi mắt hắn rất trong sáng, ánh nắng xuyên qua khu rừng chiếu vào mắt hắn, tỏa ra một sức mạnh không thể giải thích được.

Sau khi biết Vệ Đàn Sinh chạy trốn, phản ứng đầu tiên của Tích Thúy thật ra là bối rối, nàng không hề cảm thấy mình bị Vệ Đàn Sinh phản bội. Nếu nàng ở nơi này, đừng nói là Vệ Đàn Sinh mà ngay cả nàng cũng muốn chạy. Vệ Đàn Sinh muốn chạy là chuyện hết sức bình thường.

Điều làm nàng bất ngờ là phản ứng của Vệ Đàn Sinh. Hắn điềm tĩnh đến mức trông không giống một đứa trẻ mười tuổi. Một đứa trẻ mười tuổi bình thường có lẽ sẽ khóc vì sợ hãi vào lúc này. Nhưng hắn lại không giống, hắn bình tĩnh gần như giống một người lớn bé nhỏ vậy. Sau khi hiểu rõ tình cảnh của mình, hắn không còn giãy dụa vô vị nữa mà lựa chọn đàm phán.

Hắn nhận thức rõ ràng với chính mình, với hoàn cảnh này, thậm chí với cả Tích Thúy.

“Ngươi muốn bắt ta về sao?” Tiểu nam hài thở hổn hển hỏi nàng, vừa mở miệng đã đâm vào ống phổi của Tích Thuý một cách nhanh chóng và chính xác.

Trong mắt tiểu nam hài tràn đầy phòng bị, giống như một con nhím dựng thẳng những chiếc gai trên người nó lên.

Tích Thúy đột nhiên không trả lời được.

Nàng chợt nhận ra mình đã đánh giá thấp Vệ Đàn Sinh, nàng cho rằng quan hệ giữa nàng và hắn không tệ, nhưng thực ra hắn hoàn toàn không để bụng, ngay từ đầu hắn đã có mưu đồ chạy trốn rồi.

Nàng nghĩ tới lúc hắn ăn cơm, đôi tay nắm chặt đũa kia.

Tích Thúy hỏi: "Ngươi thật sự thích ăn bát cơm kia sao?"

Hắn cụp mắt: “Rất khó ăn."

Tiểu nam hài trước mặt nhìn ra sự dao động của nàng.

“Ngươi có thể thả ta ra không?” Hắn hỏi.

Tích Thúy không trả lời.

Hắn và nàng đều biết rằng điều này là không thể.

Những người phía sau đã đuổi kịp, cho dù nàng muốn thả hắn ra thì lúc này cũng đã quá muộn. Cho dù nàng thật sự thả hắn ra, hắn thật sự chạy thoát rồi. Vậy nàng sẽ làm gì? Nàng vẫn còn nhiệm vụ công lược. Nàng cũng không thể rời đi với Vệ Đàn Sinh, cùng hắn đi tìm Vệ Tông Lâm.

Cứ như vậy, thân phận của nàng chắc chắn không giấu được Vệ Tông Lâm, kết quả chẳng những hệ thống truyền đạt nhiệm vụ không hoàn thành được, mà còn có thể khiến bản thân vào vòng lao tù.

“Ta sẽ tìm một chỗ trốn.” Cánh môi Vệ Đàn Sinh run rẩy: “Chỉ cần ngươi có thể giả vờ như không phát hiện, ta có thể chạy.”

Tích Thúy trầm mặc một lúc: “Ngươi theo ta trở về đi.”

Vệ Đàn Sinh lắc đầu.

“Không bao lâu nữa, ngươi có thể trở về, cha ngươi đang bận cứu ngươi. " Tích Thúy dừng một chút: “Ta bảo đảm.”

Nếu hắn là nam phụ nổi tiếng trong sách, tiểu thuyết còn chưa bắt đầu thì chắc chắn sẽ không có chuyện gì xảy ra với hắn.

Nghe Tích Thúy nhắc tới cha hắn, Vệ Đàn Sinh lại không lộ ra vẻ mặt vui sướиɠ, thậm chí còn trông có phần chết lặng.

“Lần trước ta trốn bọn chúng đánh gãy chân ta, lúc này trở về, ngươi nói xem bọn chúng có đánh gãy chân kia của ta hay không.” Hắn nói: “Ngươi biết rõ bọn chúng sẽ làm gì mà.”

“Có ta ở đây, bọn chúng sẽ không động đến ngươi.” Tích Thúy nghiêm túc nói.

Vẻ mặt thành khẩn của nàng rơi vào đáy mắt Vệ Đàn Sinh, Vệ Đàn Sinh không nói lời nào cũng không để ý đến nàng nữa, hắn im lặng ngồi tại chỗ ngoan ngoãn tiếp nhận vận mệnh của mình.”

Bởi vì những hành động của quan phủ mấy ngày qua nên người trên núi nghẹn một bụng lửa, ồn ào ầm ĩ phải trừng trị Vệ Đàn Sinh thật tốt, khiến cho Vệ Tông Lâm biết thế nào là lễ độ.

Tích Thúy đồng ý với hắn sẽ không để cho người khác làm tổn thương đến hắn, nàng nói được thì nhất định sẽ làm được.

Nàng tự mình đi tìm Lỗ Thâm để cầu xin.

Lỗ Thâm hiếm khi đè nén nụ cười nơi khóe miệng, cau mày chăm chú nhìn nàng một lúc rồi mới chậm rãi nói: "Lão Lục, ta không mắng ngươi. Ta chỉ hỏi ngươi, ngươi có biết mấy ngày nay ngươi đang làm gì không?"

“Ta biết.” Tích Thúy nói: “Nhưng tiểu tử này quả thật rất hợp với ta, hơn nữa hắn chỉ là một đứa trẻ mười tuổi thôi, cần gì phải so đo với hắn."

“Hắn là con trai của Vệ Tông Lâm.” Lỗ Thâm thản nhiên nói: “Vệ Tông Lâm đã làm gì với các huynh đệ trong trại, trong lòng ngươi rõ cả. "

“Tóm lại chuyện của người lớn không thể tính lên đầu trẻ con được. Một đám đại lão gia và một hài tử, ngược lại còn khiến người ta xem thường.” Tích Thúy nói: “Ta thà chiến đấu đến chết với Vệ Tông Lâm còn hơn là ức hϊếp con trai ông ta để phô trương sức mạnh.”

Lỗ Thâm nhíu mày: “Hôm nay ngươi nhất định phải cầu xin thay hắn sao?”

Tích Thúy nói: "Không phải ta nói thay hắn, chỉ là ta không thể chịu đựng được, chuyện đó khiến ta ngột ngạt.”