Hạnh Phúc Của Tiểu Hài Tử Lưu Tiểu Nguyên

Chương 29

Chương 29
Thấy Lưu Tiểu Nguyên từ đằng xa, tâm lý lo lắng bất an của Mạc Ngôn mới dịu lại. Lúc chưa thấy cậu, dù Lưu Tiểu Nguyên có cam đoan tới lui thế nào rằng cậu không sao Mạc Ngôn cũng không tin. Bây giờ thấy cậu nhóc tràn đầy sinh lực chạy tới, Mạc Ngôn yên tâm tươi cười, hận không thể kéo luôn cậu nhóc vào ngực mình. Lưu Tiểu Nguyên đã sớm thấy Mạc Ngôn đứng trên hành lang thật dài của tòa thực nghiệm nhìn xung quanh, mím miệng phụng phịu không cho phép mình bày ra dáng vẻ tươi cười. Lúc đi qua anh, Lưu Tiểu Nguyên không quên hung hăng liếc mắt một cái, nghênh ngang tự đắc đi vào tòa thực nghiệm. Cái liếc mắt này không nặng không nhẹ cào trong lòng Mạc Ngôn một chút, anh nín cười đi theo.

Khi thấy cậu nhóc hơi xoa mông cẩn thận đi lên lầu, lòng Mạc Ngôn thắt lại, cậu chưa hoàn toàn khỏe hẳn. Anh nhịn không được vươn tay ra, Lưu Tiểu Nguyên hoảng sợ, quay lại hung ác trừng mắt liếc anh một cái. Tới lầu trên, cửa phòng thí nghiệm mở ra. Lưu Tiểu Nguyên vừa bước vào Mạc Ngôn liền khóa chặt cửa lại. Nhanh chóng ôm lấy cậu, Mạc Ngôn dường như muốn phát tiết hết những lo lắng dày vò hai ngày nay của mình. Nụ hôn cuồng nhiệt nồng cháy như hấp thụ cả linh hồn, cánh tay quấn chặt lấy thân thể thiếu chút nữa không thể hô hấp, Lưu Tiểu Nguyên kiễng chân đáp trả. Ôm chặt em, đừng buông ra!

Thật lâu sau, Lưu Tiểu Nguyên ở trong ngực anh thở dốc. Làm cái gì mà mỗi lần đều khiến người ta hít thở không thông vậy chứ! Mạc Ngôn cau mày hôn nhẹ má cậu, thật đau lòng! Khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trĩnh núng nính giờ đây hơi gầy và dài ra. Vuốt ve hai má cậu, bỗng nhiên phát hiện sau tai dán hai miếng băng y tế. “Em bị làm sao đây?”

Lưu Tiểu Nguyên trừng mắt liếc anh, giơ tay lột ra, tức giận nói: “Tự anh nhìn đi!”

Mạc Ngôn mím môi cười. Vừa nhìn thấy anh cười, Lưu Tiểu Nguyên trong lòng động một chút. Mạc Ngôn cúi đầu nhẹ nhàng mυ'ŧ hai vết do mình để lại. “Chứng cứ phạm tội.”

“Bảo bối, nhớ em muốn chết.” Dần dần liến tới vành tai tinh xảo kia.

Cả người bỗng run rẩy, Lưu Tiểu Nguyên trốn tránh. “Anh! Không cần… Ừm~”

Ôm chặt lấy cậu nhóc đang rụt cổ lại vào ngực, môi không ngừng qua lại trên tai trên cổ cứ mãi lẩn tránh kia. Liếʍ mυ'ŧ làn da mềm mịn. Nhưng không thể không kiêng nể gì được, vạn nhất để lại dấu vết thì sao, băng y tế đối với da không tốt chút nào. Tay chọt chọt cái mông tròn tròn cong cong kia, ghé vào tai cậu hỏi: “Nơi này khỏi chưa? Còn đau không?”

Lưu Tiểu Nguyên mím miệng đang muốn bộc phát nói rằng cậu lớn thế này rồi nhưng chưa từng có ai dám để cậu phải chịu ủy khuất thế này đâu! Bỗng nhiên nghĩ ngợi một chút, từ từ đã! Nếu mình nói mình khỏi rồi, không đau một chút nào hết có phải anh sẽ lại giở trò hay không? Nhất quyết không được! Khéo đùa, một lần là đủ rồi, lại bắt mình hi sinh vinh quang như thế lần nữa là điều không thể! Nhưng nếu như nói không còn đau lắm có phải anh sẽ lột quần kiểm tra không? Vậy cũng không xong, thịt đến bên miệng anh mà nhịn không ăn mới là lạ!

Nguy hiểm nguy hiểm… Mắt đảo vài cái, Lưu Tiểu Nguyên cảm thấy nói sang chuyện khác là ý kiến vô cùng an toàn. “Ưm, không phải anh nói có đồ ăn ngon sao? Em nói cho anh biết, tốt nhất đừng có lừa em, bằng không tự gánh lấy hậu quả! Hừ!” Ngon tay thon thon chỉ vào mũi Mạc Ngôn, Lưu Tiểu Nguyên chọc chọc uy hϊếp.

Mạc Ngôn cười nhéo mặt cậu một chút. “Mèo yêu mỡ, chó yêu nhà, không sai chút nào!” Đỡ vai cậu đi vào phòng trong.

Lưu Tiểu Nguyên vừa vào phòng hai mắt liền tỏa sáng, hai ngày không thấy anh mà trong phòng đã sắm thêm không ít đồ nhỉ! A! Lò vi sóng, ừm, về sau có thể làm bỏng ngô ăn. Trong tủ lạnh nhét đồ ăn vặt, sữa chocolate với một bó to kẹo que. Lưu Tiểu Nguyên tiện tay lột một viên nhét vào miệng. Ô? Còn có tủ quần áo giản dị! Trong này chứa cái gì vậy nhỉ? Lưu Tiểu Nguyên kéo khóa tủ quần áo thò đầu vào xem. Trên móc treo vài bộ quần áo, phía dưới là thứ được gấp rất phẳng phiu – chăn gối! Người này chuẩn bị làm cái gì đây? Mình! @#$$$$%%%#$%#. Mạc Ngôn nín cười nhìn Lưu Tiểu Nguyên như con mèo nhỏ chạy tung tăng khắp nơi, mở lò vi sóng bỏ hộp cơm và canh vào hâm nóng.

Mùi thơm mê người dễ dàng dẫn lực chú ý của Lưu Tiểu Nguyên từ tủ quần áo lại bàn ăn.

“Ô oa~” Lưu Tiểu Nguyên bỏ kẹo que trong miệng ra, hai mắt tỏa sáng nhìn những thứ trên bàn. Canh là canh bồ câu hầm thơm lừng, hương thơm thoảng qua mũi. Trong hộp cơm đựng những hạt cơm dẻo thơm trong suốt, Lưu Tiểu Nguyên thò tay qua. Mạc Ngôn gạt tay cậu ra. “Rửa tay đi!”

Lưu Tiểu Nguyên ai oán: “Ăn trước một miếng không được sao?” Há mỏ chờ.

Mạc Ngôn lấy đũa gõ lên đầu cậu, cười gắp một miếng. Lưu Tiểu Nguyên cảm thấy mỹ mãn mới chịu đi rửa tay. Người này còn chuẩn bị cả nước nóng, anh định sống ở đây thật sao?

Thơm thật! “Đều do anh làm à?” Trưng ra vẻ mặt không tin.

Mạc Ngôn nở nụ cười. “Mẹ anh làm. Nhưng anh cũng biết làm! Em đừng coi thường.”

“Hứ!” Mặc kệ ai làm, Lưu Tiểu Nguyên dừng mọi suy nghĩ lại, cầm đũa tấn công đồ ăn ngon trước mắt… Nhưng ăn cơm phải ngồi xuống, ghế như thế ngồi kiểu gì đây? Lưu Tiểu Nguyên cúi người chống một chân lên bàn bên cạnh. Mạc Ngôn thấy căng thẳng trong lòng, tự mình ngồi xuống ghế, ôm Lưu Tiểu Nguyên đặt lên đùi. Chỗ bị thương phía sau không gặp cản trở gì nữa, Lưu Tiểu Nguyên ngoan ngoãn thoải mái ngồi trên đệm thịt ăn cơm uống canh. Mạc Ngôn múc từng muỗng từng muỗng canh cho cậu, dỗ dành để cậu uống nhiều một chút. Kỳ thật anh không cần dỗ ngọt làm gì bởi vốn dĩ Lưu Tiểu Nguyên ăn uống khá nhiều! Sau khi ăn no cậu mới nhớ ra Mạc Ngôn toàn ngồi nhìn mà không động đũa! Ha ha cười ngượng ngùng đưa bát canh tới miệng Mạc Ngôn. “Anh còn chưa uống kìa!”

Mạc Ngôn xoa cằm. “Đây là cho em, ăn uống nhiều rồi mau mập một chút cho anh. Ngày mai em lại tới đây, anh hầm thịt dê với cẩu kỷ(*) cho em ăn.”

(*) cẩu kỷ: một loại thuốc Đông y

Lưu Tiểu Nguyên miệng đầy thức ăn gật gật đầu.

Ăn no uống đủ, Mạc Ngôn ngồi trên sô pha, Lưu Tiểu Nguyên tựa vào ngực anh, hai người nhỏ giọng ngọt ngào nói chuyện. Mạc Ngôn vuốt ve vùng mông căng tròn của cậu, cúi đầu cọ cọ. “Để anh xem mông nhỏ có bị làm sao không nào?”

“Không cho xem! Em tốt lắm rồi!” Lưu Tiểu Nguyên lập tức kinh tỉnh lại, cảnh giác trừng mắt nhìn anh.

“Nào, cởϊ qυầи nằm sấp trên sô pha đi.” Mạc Ngôn tuyệt không để ý đến cậu.

“Không được!” Lưu Tiểu Nguyên giống như mèo bị giẫm phải đuôi, ‘soạt’ một tiếng đứng dậy ngồi hẳn lên bàn. Đôi mắt to trợn trắng lên, có gì vui chứ anh muốn gϊếŧ người phải không nếu anh dám có hành động ác liệt nào đối với em xem em có đá anh ra ngoài không!

(Sky: Đoạn này không có dấu câu, chắc tại bé Nguyên tức quá nên nói không ngắt như vậy! >^