Chương 19
Lưu Tiểu Nguyên không có đồ lót bên trong, chỉ mặc một chiếc áo khoác màu hồng nhung và quần jeans, quần áo giữ ấm đều ôm trong ngực, lạnh co ro cả người. Mới vừa chạy thân mình toàn là khí nóng, hoàn toàn không biết gì, đợi tới khi gió Tây Bắc lạnh cắt da cắt thịt thổi tới Lưu Tiểu Nguyên mới chịu không nổi.Liều mạng chạy về phòng ký túc xá, vất vả lắm mới mở được cửa thì Lưu Tiểu Nguyên cũng sắp đông cứng rồi. Âm mười mấy độ đó! Đúng là trêu ngươi người khác mà.Cậu ném quần áo trong tay xuống, run rẩy leo lên giường mình, trùm kín chăn từ đầu tới chân, gói chặt lại như một cái bánh chưng. Cậu cuộn tròn người, răng va lập cập khiến những người trong phòng hoảng sợ. Lão Uy phản ứng trước tiên, mau chóng lấy khăn mặt lau tóc cho cậu, mái tóc ướt sũng cũng sắp đóng băng lại rồi. “Cậu điên rồi! Cậu đông chết cũng không ai xót thương đâu.” Lão Uy mắng.
Lưu Tiểu Nguyên không còn lòng dạ nào đấu võ mồm với hắn ta, cuộn người trong ổ chăn, hồn phiêu du tới bể nước kia. Lão Uy có chút hốt hoảng, tên nhóc này thực sự bị đông cứng rồi sao? Tại sao lại mê man không thèm phản ứng gì vậy? “Tiểu Nguyên! Tiểu Nguyên!” Hắn xoa nắn mặt cậu. “Mau mau, lấy nước gừng pha đường lại đây!” Lão Uy hô.
Tinh Tinh và Tiểu Phác luống cuống cả lên.
Tinh Tinh mang túi đường đỏ đổ vào tách trà, pha thêm chút nước ấm. Nhưng mà kiếm đâu ra gừng bây giờ?
Tiểu Phác chạy qua. “Nếu không thì cho cậu ấy uống chút giấm ớt này của tôi được không?”
Tinh Tinh nhìn bình giấm ớt đỏ rực nhếch miệng. “Được không?”
“Hồng quân Trung Quốc tới vùng núi tuyết đều uống cái này, sao lại không được chứ? Tiểu Nguyên, há miệng ra.” Tiểu Phác giơ bình giấm ớt đến miệng Lưu Tiểu Nguyên.
Lưu Tiểu Nguyên ngửi thấy mùi ớt nồng nặc liền tỉnh táo sau đó rụt cổ lại, trợn tròn mắt. “Này này! Các cậu làm gì đấy? Đại học thời chủ nghĩa xã hội khoa học cho phép các cậu áp dụng mấy quy tắc trong quân đội lúc nào hả?”
Lão Uy tát cho cậu một cái. “Tôi còn tưởng rằng lưỡi cậu cũng bị đông lạnh rồi chứ! Uống mau!”
Lão Uy đưa nước đường đỏ qua, Lưu Tiểu Nguyên vừa nhìn thấy nước đường tỏa hơi nóng liền nhanh tay nhận lấy. “Đấy, như thế này còn có chút cảm tình giai cấp!”
“Tôi nói cậu đây là ai chứ? Cái gì mà như thế này hả?”
Ba người vây quanh, Lưu Tiểu Nguyên không nói thêm lời nào, uống từng ngụm nước đường, thỉnh thoảng le lưỡi. “Ôi trời mẹ tôi ơi! Tinh Tinh, cậu bỏ quá nhiều đường đấy, màu cũng giống giấm ớt rồi đây này.”
…
Bọn Lão Uy tới phòng tự học, Lưu Tiểu Nguyên nằm trên giường nhàn nhã ăn đồ ăn vặt, nằm trong chăn cởϊ qυầи áo. Khi cởϊ qυầи áo cậu mới nhớ rằng bên trong trống trơn, quần chip và đống quần áo kia bị ném ở cạnh giường. Không mặc, lõa thể càng thoải mái.
Chăn lông vịt mềm mại phủ kín người, ấm áp bao bọc lấy Lưu Tiểu Nguyên đang ngẩn người cắn góc chăn. Trong lòng cậu luẩn quẩn hình dáng của người trong bể nước được khí nóng bao vây, ánh mắt của anh, trong ánh mắt có gì đó làm cho người ta hốt hoảng. Ngực anh thật rộng! Khuôn ngực cường tráng, làn da màu nâu nhạt, lòng ngực thật ấm áp. Thật muốn được anh ôm mãi như vậy. Anh hẳn là cũng muốn nhỉ? Không nghĩ tới mình lại có phản ứng với thân thể anh, thật mất mặt khi bị anh ôm vào ngực rồi vuốt ve như vậy.
Trong lòng run lên, Lưu Tiểu Nguyên thở hổn hển không ra hơi. Mặt cậu đỏ bừng, đồ khốn, đồ lưu manh! Vì sao anh lại sờ chứ? Nhất định là thường xuyên làm chuyện xấu. Haiz! Anh là bác sĩ, là giảng viên dạy bác sĩ là đương nhiên rồi. Tay anh xoa bóp thật thoải mái. Cậu không tự chủ được đưa tay sờ phía dưới. A! Lưu Tiểu Nguyên hoảng sợ rụt tay lại. May mắn trong phòng không có ai, không thì thật mất mặt.
Hít sâu! Hít sâu… Một hai ba bốn năm, lên núi diệt hổ, hổ không có ở nhà, chỉ có một nhóc ngốc ở đó… (Bé Nguyên hát) Ô ~ Mặc kệ! Sự khô nóng kia ngày càng lan ra toàn thân, xuất hiện một cảm giác khát cầu khó hiểu. Lưu Tiểu Nguyên đỏ mặt trùm kín chăn. Ưm… Không thể đυ.ng vào. Rất xấu xa. Nhưng thật khó chịu, nằm úp sấp vậy. Vẫn không được. Lưu Tiểu Nguyên nằm trong chăn lật qua lật lại đè nén. Lăn qua lăn lại một hồi, cậu rốt cuộc an tĩnh. Sau nửa ngày, Lưu Tiểu Nguyên đầu đầy mồ hôi ló ra khỏi chăn, vô lực nằm trên giường, mặt chôn trong gối, vừa thẹn vừa xấu hổ. Ô ô ô ~ Mạc Ngôn chết tiệt!
…
Mạc Ngôn tựa vào đầu giường ngơ ngác nhìn nhìn hai tay trên đầu gối mình. Đêm đã khuya nhưng anh không tài nào giống như mọi ngày được, lòng mang theo một chút mong mỏi đối với ngày mai chậm rãi đi vào giấc mộng. Bắt đầu từ lúc nào đây? Cuộc sống buồn tẻ bắt đầu tràn ngập ý nghĩa. Mỗi đêm đều hi vọng để rồi sáng sớm vừa bước vào giảng đường lại bắt đầu kích động, từng cái nhăn mày của cậu, từng nụ cười, từng cái nhấc tay nhấc chân, thậm chí chỉ là một ánh mắt không có ý tốt của cậu anh đều giữ lại trong lòng để nhiều lần hồi tưởng.
Thứ tình cảm này tựa như một cơn lốc xoáy, không phải không nghĩ tới thị phi đúng sai, không phải không hiểu rõ giới hạn thân phận của nhau, chính là cơn lốc xoáy ấy rất ngọt ngào và ấm áp, không gì thay thế được. Từ ngày nhìn thấy cậu liền bắt đầu, cứ thế mà sa vào. Vì thế một lần lại một lần anh dung túng cho sự tham lam của bản thân, từng bước dấn thân vào không thể kiềm chế nổi. Mình khát vọng, mình nghĩ chính là cậu ấy! Anh luôn che giấu bản thân lừa mình dối người đều bị vạch trần qua chuyện hôm nay, chỉ có khát cầu trắng trợn. Trước ngực còn lưu lại vết cào ấy, đó là do cậu để lại. Trên vai còn đọng nước mắt, cũng là của cậu; sự ấm áp trong ngực cũng là của cậu nốt. Trong lòng anh khắc thật sâu hình bóng một người, đó là cậu. Mạc Ngôn đau đớn nắm tay lại, siết thật chặt.
Như thế là tội lỗi. Mạc Ngôn, mày đang phạm tội. Cậu ấy vẫn chỉ là một cậu bé, trong lòng cậu có rất nhiều hi vọng tốt đẹp. Mày đang dụ dỗ cậu ấy đi vào vực sâu! Sự đau đớn xé rách tâm can bao phủ Mạc Ngôn, móng tay anh cắm thật sâu vào lòng bàn tay. Không, không thể tiếp tục tạo ra sai lầm. Mày gây cho cậu ấy thống khổ vô tận, mày không có cái quyền kia.
…
Sáng sớm, mấy anh chàng phòng 315 bận rộn đánh răng, rửa mặt, hứng nước, quét rác. Lưu Tiểu Nguyên cũng tỉnh rồi nhưng không dậy nổi, lười biếng nằm trong chăn nhìn mọi người bận rộn làm việc. Bỗng nhiên cậu liếc thấy Thiên Viễn, y đang uống nước sôi để nguội từ tối hôm qua, đây là thói quen của y. Lưu Tiểu Nguyên nheo mắt lại, hứ! Đêm qua tôi bận ngủ nên không ‘chăm sóc’ cậu, hôm nay đúng lúc tính sổ luôn.
Nhìn Thiên Viễn uống chén nước kia xong, Lưu Tiểu Nguyên tỏ vẻ thân thiết ân cần hỏi thăm một tiếng: “Thiên Viễn, nước uống ngon không?”
Thiên Viễn vẫn đưa lưng về phía Lưu Tiểu Nguyên, nghe thấy giọng nói ngọt ngào của cậu liền xoay người lại. “Cũng được, cậu…” Không đúng! Thiên Viễn cảnh giác, người này lúc tỏ vẻ ngoan ngoãn sao lại đáng nghi vậy nhỉ?
“Cậu, không có làm cái gì đấy chứ?” Thiên Viễn cố gắng nhớ lại hương vị của chén nước.
Tất cả mọi người ngừng tay hóng chuyện. Lưu Tiểu Nguyên dùng một tay nâng cằm cười ngọt ngào. “Không có gì. Chỉ là đêm qua tôi thấy miệng khô nên nhúng lưỡi vào trong chén nước của cậu rửa rửa chút thôi. Không có làm gì khác.” Nói xong cậu liền vươn lưỡi liếʍ liếʍ môi, đảo qua đảo lại.
Thiên Viễn mở to hai mắt nhìn, đột nhiên che miệng xông ra ngoài. Chu Kiến ngửa mặt lên trời thở dài, chuyện gì nên tới sẽ tới. Hắn đi qua nhéo nhéo mông Lưu Tiểu Nguyên đang phủ chăn. “Nhóc con!”
Thiên Viễn trong phòng tắm ói tối tăm mặt mũi, ôm bụng chậm rãi vào phòng, hung hăng trừng Lưu Tiểu Nguyên. Lưu Tiểu Nguyên nhìn y bước vào, cười tủm tỉm, biết rõ còn cố tình hỏi: “Nôn à? Haiz! Cậu thật là, gì mà gấp gáp thế, cậu còn chưa nghe tôi nói hết câu cơ mà. Tôi chỉ nghĩ thế thôi chứ tối qua tôi ngủ bất tỉnh nhân sự có dậy nổi đâu. Chén nước của cậu không hề hấn gì.”
Thiên Viễn quả thực không biết nên làm gì, mới sáng sớm mà câu nói đầu tiên của cậu đã khiến y cố gắng móc họng phát đau, vắt óc suy nghĩ ói ra mọi thứ, thế mà bây giờ cậu lại nói ra một câu vô can, cái gì cũng không có. “Cậu dám đùa giỡn tôi!”
Lưu Tiểu Nguyên nhướng mày, không phải chỉ đùa giỡn một bữa sáng của cậu thôi sao?
Chu Kiến biết sớm muộn gì cũng có chuyện nên mau chóng can ngăn. “Được rồi, được rồi, mọi người huề nhau. Đừng ai náo loạn nữa!”
Thiên Viễn tức giận thở hổn hển đi đến trước mặt Lưu Tiểu Nguyên. Lưu Tiểu Nguyên không hề khách khí nâng cằm nhìn xuống y. Thiên Viễn nhìn cậu một cái, cuối cùng không nói gì xoay người đi. Lưu Tiểu Nguyên có vẻ nhụt chí, thực không vui chút nào! Nhìn bóng dáng Thiên Viễn, Chu Kiến nhăn mi lại. Hai ngày gần đây y hình như có tâm sự, luôn luôn không yên lòng. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi?
…
Trong phòng học mọi người lục tục bước vào chờ tới giờ lên lớp. Tiểu Huân sợ hãi đi tới cạnh Tây Môn Phi, nhỏ giọng nói: “Lưu Tiểu Nguyên vẫn cười cười với tôi khiến lông tóc cả người cứ dựng thẳng lên. Cậu xem trên người tôi có dính thứ gì không?”
Tây Môn Phi cũng đang rất lo lắng! Sáng sớm đã thấy Lưu Tiểu Nguyên bày ra khuôn mặt tươi cười thuần khiết ngây thơ gϊếŧ người không đền mạng, giống cảm giác lạc vào mê cung, mi biết rõ dưới chân luôn có bẫy rập nhưng mi lại không biết ở chỗ nào nên giẫm trúng. Chỉ chốc lát, mấy người Lưu Na cũng chạy lại. “Nói chứ chúng ta cứ ngồi chung một chỗ cho an toàn. Tên kia rất quái quỷ, không biết đang âm mưu trò hiểm nào đâu.”
Lưu Tiểu Nguyên ngồi tại chỗ xoay xoay bút trên ngón tay đùa nghịch, cười híp mắt nhìn mấy nữ sinh kia. Hừ, chỉ bằng mấy đứa con gái các cậu mà muốn đè đầu cưỡi cổ Lưu Tiểu Nguyên tôi sao? Lão hổ không ra oai các cậu lại coi tôi là mèo bệnh! Cứ chờ xem tôi chỉnh các cậu như thế nào đi.
Mạc Ngôn đi vào lớp học, đứng trên bục giảng sửa sang lại giáo án một chút rồi bắt đầu giảng bài. Giọng nói anh có chút khàn khàn, ánh mắt thường dừng lại trên cuốn sách trong tay mình.
Anh vừa bước vào, Lưu Tiểu Nguyên vội vã cúi đầu, tim đập loạn xạ, mặt đỏ bừng, thật lâu lắm mới ngẩng đầu một lần. Nhưng đợi nửa ngày Mạc Ngôn cũng không hề liếc nhìn cậu một cái. Mọi khi lên lớp, cặp mắt sáng ngời kia luôn luôn hướng về phía này, giống như cả buổi học chỉ giảng cho mình cậu nghe. Lưu Tiểu Nguyên cảm thấy mất mát vô cùng. Bỗng nhiên, cậu phát hiện ra một vấn đề: Mạc Ngôn đổi cà vạt. Từ hôm đó trở đi, Mạc Ngôn chỉ đeo cà vạt mình mua cho anh không đổi cái khác. Hôm nay tại sao lại đổi?
Cả buổi học Lưu Tiểu Nguyên do do dự dự, nghĩ đông lại nghĩ tây nhưng không nghĩ ra được điều gì rõ ràng. Chuông tan học vang lên, Mạc Ngôn không quay đầu chậm rãi ra khỏi lớp. Cảm xúc trong lòng cậu dần trầm xuống, trầm tới mức cả người nặng không đứng lên được.
Suốt một ngày, Lưu Tiểu Nguyên không yên lòng. Cậu cúi đầu chậm chạp bước đi, điện thoại xoay xoay trong tay, có nên gọi điện cho anh hay không đây? Cũng thật làm nũng, anh có thấy phiền hay không? Có lẽ anh có việc, có lẽ vì ngượng ngùng chuyện hôm qua. Có lẽ cái gì cũng không có, chỉ là mình cả nghĩ. Lưu Tiểu Nguyên ngẩng đầu nhìn khung cửa sổ quen thuộc trên phòng thực nghiệm, anh có ở đó không?