Tạ Thao hừ một tiếng: "Làm alpha tốt lắm, có thể đánh dấu nhiều omega, còn nếu là omega thì chỉ được một alpha đánh dấu, thậm chí nếu alpha đó chết, dấu ấn vẫn còn, thế là trở thành góa phụ, thật khổ biết bao."
"..." Khóe miệng Tạ Diệc Phong giật nhẹ. "Những thứ này em nghe ở đâu ra vậy?"
Còn nhỏ mà hiểu biết cũng không ít.
Tạ Diệc Phong cười khổ, không biết nên nói gì.
"Nhưng anh phải chỉnh lại em một chút." Tạ Diệc Phong bỗng nghiêm túc, dùng giọng điệu của một người lớn dạy dỗ:
"Khi thật lòng yêu một omega, em sẽ chỉ nghĩ về người ấy thôi. Dù alpha có cơ hội đánh dấu nhiều lần, nhưng đó là hành động không đúng, rất vô trách nhiệm."
"Alpha nhà họ Tạ phải toàn tâm toàn ý với omega của mình." Tạ Diệc Phong nhìn em trai qua gương chiếu hậu, "Anh không biết em nghe những điều đó từ đâu, nhưng người nói chắc chắn không phải người tốt, không được làm theo, nghe rõ chưa?"
Thấy anh trai hơi giận, Tạ Thao mím môi, lười biếng đáp: "Rồi, biết rồi mà."
"Dù chỉ có một omega, nhưng người omega mà em chọn nhất định phải là người đặc biệt nhất thế giới." Tạ Thao ngáp dài, tự hào nói.
Tạ Diệc Phong lại cảm thấy em trai mình quá trưởng thành so với tuổi. Lúc bằng tuổi Tạ Thao, anh còn đang chơi đất sét ở nhà trẻ.
Đây thực sự là suy nghĩ của một đứa trẻ năm tuổi sao?
Tạ Diệc Phong nghĩ mà không khỏi cảm thấy đau đầu.
Cùng lúc đó, Ôn Úy sau khi đi chợ mua đồ xong, quay về nhà.
Đợi đèn xanh, trời bất chợt đổ mưa. Những hạt mưa li ti rơi xuống người anh, chảy dọc theo tóc, lăn trên má, rơi xuống cổ và biến mất sau cổ áo.
Ôn Úy tăng tốc bước chân. Đi ngang qua một cửa hàng hoa, một chiếc xe sang trọng màu đen đột ngột dừng lại trước mặt anh.
Đây là loại xe mà chỉ người ở khu thượng lưu mới mua được. Ôn Úy làm việc ở khu thượng lưu, nhưng nhà anh lại ở khu dân cư bình dân, và lúc này anh đang ở vùng giao giữa hai khu.
Chiếc xe đỗ trước cửa hàng hoa, Ôn Úy đoán có lẽ người trong xe là một alpha nào đó muốn lấy lòng omega của mình, nên đã đích thân tới cửa hàng hoa nổi tiếng này mua hoa.
Cảnh tượng này với Ôn Úy đã quá quen thuộc. Nếu không phải con đường này là lối về nhà duy nhất, anh thật sự không muốn đi qua đây, vì vào lúc này, đoạn đường này lại trở nên cực kỳ đông đúc.
Thế nên, khi chiếc xe chưa hoàn toàn dừng hẳn, anh đã nhanh chân bước qua.
Tuy nhiên, khi vừa đi ngang qua ghế phụ, cánh cửa xe bất ngờ mở ra. Một bàn tay vươn ra từ bên trong, bất ngờ nắm lấy cánh tay đang đung đưa của Ôn Úy.
Ôn Úy sững người. Ngay sau đó, một đôi chân dài thon thả bước ra từ trong xe, và cuối cùng, trước mắt anh hiện ra khuôn mặt mà anh không thể nào quen thuộc hơn.