Cuối cùng, hắn buông tay, quay người rời đi, như thể chưa từng xuất hiện, không để lại bất cứ dấu vết nào.
Ra đến ngoài, Phó Ninh Châu ném chìa khóa cùng với móc khóa hình con mèo nhỏ vào thùng rác trong khu dân cư.
“Đi thôi.” Hắn lên xe, nói với người trung niên.
Người trung niên nhìn ra tâm trạng của sếp mình càng tệ hơn sau khi vào ngôi nhà đó, nên không dám nói thêm một lời nào. Ông chỉ lặng lẽ nhìn chỗ Phó tổng đang ngồi, rồi cố gắng trấn tĩnh mà bước qua ghế lái.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Phó Ninh Châu thấy xe vẫn chưa khởi động, mất kiên nhẫn lên tiếng:
“Sao còn chưa đi?”
Người trung niên phải tự cổ vũ tinh thần mấy lần mới dám mở miệng:
“Phó tổng, sáng nay chính ngài đã lái xe chở tôi đến đây, tôi… tôi không biết lái xe.”
“Vậy tài xế của tôi đâu?”
Người trung niên căng thẳng nuốt khan, đáp:
“Tài xế của ngài xin nghỉ để đi tuần trăng mật, nên ngài đã duyệt đơn nghỉ phép cho anh ta.”
Phó Ninh Châu nghiến răng cười lạnh:
“Hừ… thật vậy sao.”
Bên trong căn phòng, sau khi hoàn thành một vòng ân ái, Tả Tử Hạo cho Ôn Úy nghỉ ngơi:
“Anh, để em rót nước cho anh. Anh nằm nghỉ một lát đi.”
“...Ừm.” Ôn Úy đáp lại bằng giọng mơ hồ, lúc này anh đang nằm sấp trên giường, không mảnh vải che thân. Làn da mịn màng trên vai và lưng lộ ra, đầy những dấu hôn đỏ rực như những nụ hoa vừa hé.
Tả Tử Hạo vừa đứng trước máy lọc nước ở phòng khách thì nghe tiếng động cơ xe phát ra từ bên ngoài.
Cậu hơi ngạc nhiên. Đây là khu chung cư giá rẻ, nơi hỗ trợ những người có hoàn cảnh khó khăn, hầu như chẳng ai đủ tiền để mua xe.
Tả Tử Hạo ngửa cổ uống hết cốc nước. Trong không khí tràn ngập pheromone hòa quyện giữa mùi sữa ngọt ngào và hương rượu mạnh, cậu bỗng cảm thấy có điều bất thường.
Cậu ngẩng đầu lên, lập tức nhận ra sự khác lạ.
Trong phòng có dấu vết của người khác. Đó cũng là một alpha. Dù lượng pheromone để lại rất ít, Tả Tử Hạo vẫn nhạy bén phát hiện ra.
Cậu ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt giống như mùi nhựa thông.
Đối với những omega khác, có thể đó là hương thơm dễ chịu. Nhưng trong mắt một alpha như cậu, mùi đó thật kinh khủng.
Tả Tử Hạo ho vài tiếng, nhanh chóng ra ban công.
Nhưng cậu đã chậm chân, chiếc xe kia đã đi mất, chỉ còn lại bóng dáng mờ nhạt phía xa.
Ai đã xông vào đây?
Trong lòng Tả Tử Hạo đầy nghi hoặc. Cậu nhanh chóng quay lại một căn phòng khác, bật máy tính bảng lên, mở một phần mềm.
Trên màn hình hiện ra hình ảnh giám sát từ mọi góc trong ngôi nhà, bao gồm cả cửa chính.
Cậu nhìn thấy một người đàn ông lạ dùng chìa khóa mở cửa một cách dễ dàng, hành động rất thuần thục, như thể đang về nhà mình.
Sau khi vào nhà, người đàn ông lạ lướt qua phòng khách một lúc, thần thái dường như đang đắm chìm trong hồi ức nào đó.