“Anh, người vừa nói chuyện với anh là ai vậy?”
Trong phòng thử đồ, Ôn Úy bị Tả Tử Hạo dồn vào cánh cửa, hơi thở nóng bỏng phả bên tai. Anh nghiêng đầu tránh đi nụ hôn sắp chạm tới của cậu, ánh mắt cụp xuống, “Một người bạn thôi.”
“Trước đây sao em chưa từng thấy?” Tả Tử Hạo không buông tha, tiếp tục cắn nhẹ lên vành tai đỏ bừng của Ôn Úy, như một con thú đang trêu đùa con mồi trước mắt.
Hàng mi của Ôn Úy khẽ rung, “Anh ấy vừa mới về nước.”
“Ồ.” Tả Tử Hạo đưa đầu lưỡi liếʍ dọc theo vành tai Ôn Úy, giọng nói tràn đầy ghen tuông, “Anh, bạn của anh nhiều thật đấy, em thật ngưỡng mộ.”
“Em ra ngoài nhiều một chút, cũng sẽ có thôi.” Ôn Úy bị lượng lớn pheromone nồng nặc trong phòng thử đồ bao vây, chân tay mềm nhũn, chỉ có thể yếu ớt dựa vào người Tả Tử Hạo. Anh khẽ ho vài tiếng, như bị nghẹn, “Pheromone của em… nhiều quá rồi.”
Tả Tử Hạo như không nghe thấy, tiếp tục chủ đề ban đầu, chua chát nói: “Em đâu có bạn nào mà có thể hôn nhau đâu.”
“Em hiểu lầm rồi.” Đuôi mắt Ôn Úy đỏ hồng, cả người như một con tôm hấp, vừa nóng vừa thơm.
“Hiểu lầm?” Tả Tử Hạo luồn tay vào trong vạt áo của Ôn Úy, “Vậy là anh ta cưỡng hôn anh à?”
“—Thì ra là vậy, em thật sự đã hiểu lầm anh rồi.” Tả Tử Hạo tỏ vẻ rất khó xử, vài giây sau lại nhếch môi cười, “Vậy anh cứ phạt em đi.”
“Ưm…” Có vẻ bị chạm vào nơi nhạy cảm, Ôn Úy run cả người, đưa tay đẩy bộ ngực săn chắc trước mặt với chút sức lực mềm yếu, giọng pha chút nghẹn ngào, “Chúng ta… vẫn đang ở bên ngoài.”
“Ồ, anh không nói thì em cũng suýt quên mất.” Tả Tử Hạo bất ngờ ngoan ngoãn rút tay lại, mỉm cười chỉnh lại vạt áo xộc xệch của Ôn Úy, giọng điệu thản nhiên, “Vậy về nhà rồi làm tiếp.”
“Tính tiền.”
Ở quầy thanh toán gần nhất, nhân viên nhìn hai người bước ra từ cùng một phòng thử đồ, khuôn mặt lộ vẻ ngạc nhiên.
“Tính tiền.”
Tả Tử Hạo nhẫn nại lặp lại, giọng lịch sự.
“Ồ, vâng, vâng.” Nhân viên hoàn hồn, nhanh chóng vào việc, “Thanh toán bằng tiền mặt hay thẻ?”
“Thẻ.”
“Tổng cộng là 22 nghìn tệ.”
“Cái gì? Bao nhiêu cơ?” Ôn Úy vừa bước đến bên cạnh Tả Tử Hạo nghe thấy con số sau khi đã giảm giá, vô thức trợn tròn mắt.
Nhân viên bắt đầu giới thiệu sơ lược về các thương hiệu của những bộ đồ, từ nổi tiếng trong nước đến hàng nhập khẩu.
Trong khi Ôn Úy còn ngây người, Tả Tử Hạo đã thanh toán xong.
“Đắt thế mà em vẫn mua à?”
Ra khỏi cửa hàng, Ôn Úy khó hiểu hỏi.
Tả Tử Hạo hai tay xách đầy túi, nhưng trông chẳng hề thấy nặng, vui vẻ đáp: “Mua cho anh mà, đắt một chút cũng không sao.”
“Nhưng em lấy đâu ra nhiều tiền thế?” Ôn Úy hỏi tiếp.
Tả Tử Hạo nói: “Em viết bài kiếm tiền đấy, các fan thích lắm, ngày nào cũng tặng thưởng.”
“Em ở nhà suốt là làm chuyện này à?” Ôn Úy thoáng bất ngờ, không nghĩ rằng một đứa lười biếng như cậu lại đang làm việc gì đó nghiêm túc.
“Nếu không thì với số tiền anh kiếm được, hai chúng ta đã chết đói lâu rồi.” Tả Tử Hạo nháy mắt, “Bất ngờ chưa? Thực ra em cũng là người biết kiếm tiền nuôi gia đình đấy.”