Thữ Thiên Thu xoay người định đi.
Giọng nói trong hang động lại đột nhiên vang lên: “Chờ đã, để lại bọc hành lý của ngươi.”
Thữ Thiên Thu khó xử.
Hồn phách Cốc Trọng chân nhân: “Sao, ngươi muốn chết?”
Thữ Thiên Thu liền để tất cả xuống, xoay người đi ra ngoài hang động.
Trong bóng tối của hang động, dần dần xuất hiện một cái bóng.
Cái bóng lén lút thu nhỏ lại, cuối cùng hóa thành một con chuột vàng béo ú.
Nó đảo mắt, nằm sấp bên cạnh đĩa bắt đầu gặm đậu phộng.
“Vèo!”
Một hòn đá bay tới, chuột vàng giật mình, vứt bỏ hạt đậu phộng chạy trốn.
“Đồ xấu xa! Đồ xấu xa! Đồ xấu xa nhà ngươi thật xấu xa!”
Thữ Thiên Thu từ bên ngoài xông vào.
Dưới ánh nến, y đã sớm nhìn rõ thứ biết nói chuyện kia là cái gì.
Không chỉ giả thần giả quỷ, còn tham lam vô độ muốn cướp hết đồ cúng y mang theo.
Thữ Thiên Thu cúi người thu dọn đồ đạc, gói ghém cõng lên lưng, tiếp tục đυ.c Hàn Tinh Thiết.
Trong hang động, chuột vàng trốn trong chỗ sâu mắng chửi: “Đồ xấu xa! Không được đập nữa! Cút ra ngoài! Đây là hang động của ta!”
Thữ Thiên Thu không hề lay chuyển.
Rất nhanh, một khối Hàn Tinh Thiết hoàn chỉnh đã được đυ.c ra.
Lớn bằng bàn tay, nhưng bỏ vào bọc hành lý trên lưng lại nặng trịch, cảm giác rất có trọng lượng.
“Ngươi cướp bảo bối của ta! Tên trộm kia, tên trộm kia! Ngươi đã trộm bảo bối của ta!”
Thữ Thiên Thu: “Bảo bối của ngươi? Rõ ràng là bảo bối của Cốc Trọng chân nhân, chẳng lẽ ngươi không phải là tên trộm sao?”
Chuột vàng tức giận mắng: “Ngươi nói bậy gì đó! Đây chính là bảo bối của ta! Ái chà chà… đau quá, đau quá…”
Thữ Thiên Thu suy nghĩ một chút, giơ ngọn nến đang cháy đi vào trong hang.
Đi được khoảng năm mươi mét, trước mắt không còn đường, chỉ còn lại một cái lỗ lớn bằng nắm tay xuất hiện trước mặt Thữ Thiên Thu.
Thữ Thiên Thu đưa ngọn nến đến miệng lỗ, nhìn thấy trong lỗ có một bóng dáng tròn vo màu vàng kim, đôi mắt đen đang nhìn ra ngoài qua cái lỗ.
Thữ Thiên Thu so sánh một chút.
Không hiểu cái lỗ nhỏ như vậy, thân hình béo ú kia, làm sao mà chui vào được.
Ánh nến sáng chói khiến chuột vàng khó chịu.
Nó duỗi móng vuốt che mặt, hét lớn: “Tên trộm kia, ngươi muốn làm gì! Ái chà chà… đau quá…”
Thữ Thiên Thu lúc này mới phát hiện, móng vuốt và trên người nó đều dính một ít vết máu.
Thữ Thiên Thu: “Ném trúng ngươi rồi?”
Chuột vàng giấu cái đuôi bị thương, cảnh giác nói: “Sao vậy, ngươi muốn nói gì? Ngươi đã trộm Hàn Tinh Thiết của ta, ta sẽ không chấp nhận lời xin lỗi của ngươi đâu.”
Thữ Thiên Thu sờ cằm, rất nghiêm túc nói: “Không phải, ta muốn nói ta lợi hại. Ngươi không thấy sao? Hơn ba mươi mét, ánh mắt ta sắc bén, trực tiếp ném trúng đuôi ngươi một phát.”
Chuột vàng nổi giận: “Ngươi mau cút đi, mau cút đi!”
Thữ Thiên Thu hồi tưởng lại trạng thái của mình lúc đó, cảm thấy vũ khí của mình sau này có lẽ có thể làm cái gì đó như cung tên.
Độ chính xác này quá đỉnh.
Hồi tưởng xong, Thữ Thiên Thu không cút.
Y đặt cây nến xuống đất, bắt đầu đeo găng tay.
Sau đó, đưa tay vào trong lỗ.
Chuột vàng: !!!!!
Cắn mạnh vào Thữ Thiên Thu.
Găng tay bảo hộ dày thật.
Không cắn được.
Chuột vàng gào thét: “A——”
Thữ Thiên Thu kéo mạnh, cưỡng ép lôi chuột vàng ra khỏi lỗ!
Chuột vàng vặn vẹo thân hình, kêu “chít chít”: “Đồ súc sinh! Đồ cầm thú! Ngươi tìm bảo bối thì tìm bảo bối, tại sao ngay cả một con chuột cũng không tha, ta chỉ là một con chuột đáng yêu thôi!!”
Thữ Thiên Thu túm lấy nó sửa lại: “Là một chiếc.”
Mập quá.
Không để ý đến tiếng gào thét của chuột vàng, Thữ Thiên Thu tìm một sợi dây chắc chắn từ trong bọc hành lý của mình trói nó lại, rồi buộc vào thắt lưng.